10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 29: TÔI, LINH QUỲNH, NHẬN TIỀN! (29)

/1736
Trước Tiếp
Cô ấy khoác tay người bên cạnh, nói nói cười cười đi vào trong một nhà hàng kiểu Âu.

Đó không phải là…

“Tổng Giám đốc Thẩm… Tổng Giám đốc Thẩm!”

Thẩm Tần Xuyên đột ngột mở tung cửa xe ra bước xuống. Trợ lý vội vội vàng vàng chạy theo.

Sau khi bước vào nhà hàng, Thẩm Tần Xuyên đưa mắt nhìn lướt một vòng, nhanh chóng xác định được phương hướng rồi đi thẳng về bên đó.

Nhìn thấy khí thế hung hãn sấn sấn sổ sổ của ông chủ nhà mình, trợ lý có cảm giác như thể anh ta đang chạy đi bắt quả tang vợ ngoại tình vậy.

Ngay khi đầu óc của người trợ lý đang chìm trong sự khủng hoảng sợ phát sinh ra đại chiến tại nhà hàng, Thẩm Tần Xuyên đột ngột dừng lại ở vị trí cách nơi đó khoảng hai bàn ăn, khom người, kéo ghế, ngồi xuống.

Động tác liền mạch trơn tru, như thể anh ta tới đây thực sự chỉ để dùng bữa thôi vậy.

Trợ lý suýt nữa đi quá sang bên kia, vội vàng phanh lại, lắp bắp: “Tổng… Tổng Giám đốc Thẩm…”

“Ngồi đi.”

Trợ lý lúng túng, em nào dám, nào dám…

Giọng điệu của Thẩm Tần Xuyên càng lạnh lùng hơn, “Ngồi đi!”

Trợ lý nuốt nước miếng một cái, vội vàng ngồi xuống.

“Người ngồi đối diện với cô ấy là ai?”

Trên đầu người trợ lý hiện lên đầy dấu hỏi chấm, không hiểu gì. Nhưng cũng may mà cậu ta phản ứng nhanh, biết ngay Thẩm Tần Xuyên đang hỏi đến ai.

Trợ lý rời khỏi ghế ngồi, ra vẻ trầm tư suy nghĩ đi lượn một vòng, xác định rõ người đang ngồi đối diện Linh Quỳnh là ai rồi quay lại, “Chắc hẳn là Lục Văn Từ… cái tay nghệ sỹ tép riu kia… Khoảng thời gian trước có nổi lên một hồi, sau đó không biết vì sao mà lại im hơi lặng tiếng.”

Ánh mắt Thẩm Tần Xuyên lạnh như băng, cũng không biết đang chửi mắng ai, “Tự lao đầu vào hố xí.”

Trợ lý không dám đáp lại lời nào. Vâng vâng vâng, ngài nói gì cũng đúng hết!

Thẩm Tần Xuyên lại bất chợt nói: “Cậu đi mua cho tôi bó hoa.”

“Dạ? Hoa… hoa gì cơ ạ?”

“Cậu tự nghĩ mà mua.”

Trợ lý bó tay, chỉ muốn òa khóc.

Sao càng ngày càng khó đoán tâm tư tình cảm của ông chủ thế, nói thay đổi là thay đổi ngay.

Vả lại…

Rốt cuộc ngài muốn mua hoa gì?

Trợ lý cố gắng phán đoán tâm trạng của Thẩm Tần Xuyên, cuối cùng chạy đi mua một bó hoa hồng quay về.

Thẩm Tần Xuyên liếc nhìn một cái xong không nói gì, bảo cậu ta đưa sang bàn bên cạnh.



Linh Quỳnh ăn không nhiều lắm, nhưng yêu cầu của cô ấy rất cao, thứ gì đã không ăn thì sẽ không động tới dù chỉ một miếng.

Lục Văn Từ nhìn mà sốt hết cả ruột, sao lúc ăn mì tôm không thấy cô ấy soi mói kỹ càng như thế nhỉ.

“Chào cô Tô.” Một người đàn ông xa lạ ôm một bó hoa tươi, mặt tươi cười đi tới, “Bó hoa này là do Tổng Giám đốc Thẩm nhà chúng tôi gửi tặng cô.”

Lục Văn Từ hơi nhíu mày nhìn cậu ta.

Linh Quỳnh hỏi: “Thẩm Tần Xuyên á?” Họ Thẩm mà cô quen biết thì chỉ có một người này thôi.

Trợ lý mỉm cười gật đầu.

Linh Quỳnh xoay xoay chiếc dĩa trong tay, ánh mắt thoáng đảo một vòng rồi mới hỏi: “Anh ta bị dở hơi à?”

Đang yên đang lành tặng hoa cho cô làm gì?

Lại muốn tặng tiền cho cô nữa sao?

Trợ lý nghẹn lời, ai mà biết được sếp nghĩ cái quỷ gì chứ?

Cậu ta gượng gạo nói, “Phiền cô nhận giúp cho ạ, nếu không tôi cũng khó ăn nói với sếp.”

Lục Văn Từ mím môi nhìn về phía người đối diện mình.

“Không nhận.” Linh Quỳnh từ chối rất dứt khoát, “Cầm đi đi, tôi bị dị ứng phấn hoa.”

Trợ lý á khẩu. Nghe thấy Linh Quỳnh nói bị dị ứng phấn hoa, cậu ta cũng không dám ở lại lâu, đành ôm hoa quay về.

Chưa đầy ba phút sau, Thẩm Tần Xuyên lại đích thân cầm bó hoa đó sang, đập bộp một cái xuống bàn như thể ném lựu đạn vậy.

“Dị ứng phấn hoa cơ à? Sao tôi lại không biết cô bị dị ứng phấn hoa nhỉ?” Tuy là nói với Linh Quỳnh, nhưng khóe mắt của Thẩm Tần Xuyên lại luôn hướng về phía Lục Văn Từ, mang theo vài phần dò xét, nghiền ngẫm.

Lục Văn Từ cúi đầu, không nhìn Thẩm Tần Xuyên.

Anh biết thân phận của Thẩm Tần Xuyên, bản thân mình không so được với anh ta…

Ánh mắt Linh Quỳnh lướt qua bó hoa kia, cong môi lên cười, “Tổng Giám đốc Thẩm, ngài lại định làm gì vậy?”

Thẩm Tần Xuyên không nhìn Lục Văn Từ nữa, hừ lạnh một tiếng rồi vẫn cứng miệng: “Chẳng định làm cái gì cả.”

Nói xong, anh ta ngoảnh đít đi thẳng.

Linh Quỳnh ngẩn người.

Rốt cuộc là anh ta bị bệnh gì?

Linh Quỳnh lập tức thò đầu ra, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc Thẩm này, có bệnh gì thì phải sớm mà điều trị đi nhé!”

Thẩm Tần Xuyên chưa đi được bao xa, câu nói này dễ dàng lọt vào tai anh ta…

Sắc mặt anh ta u ám hơn vài phần, bước chân vốn đang muốn rời khỏi đây cũng khựng lại, đột ngột đổi ý, quay ngược trở về, bình tĩnh gọi bồi bàn đến để đặt đồ ăn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương