10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 3: Tôi, linh quỳnh, nhận tiền! (3)

/1736
Trước Tiếp
[… Nếu ngài đã lựa chọn phương thức thứ hai, hy vọng ngài sẽ không hối hận.]

Lúc này, trong đầu Linh Quỳnh chỉ toàn là suy nghĩ nguy hiểm “bán nam chính đi có thể phát tài”, làm sao còn nghiêm túc nghe lời Thiểm Thiểm nói được.

Linh Quỳnh càng nghĩ càng thấy cực kỳ khả quan.

Mẹ của nam chính thích Bạch Diệp Vi, rất khó chịu, chán ghét nguyên chủ, hoàn toàn không muốn để cho cô ấy bước chân vào nhà họ Thẩm.

Thế nhưng, nhà họ Tô cũng chẳng phải con mèo con chó gì mà có thể tùy tiện phớt lờ được.

Vì vậy… Linh Quỳnh cho rằng, mình vẫn còn có thể kiếm được thêm một khoản tiền nữa.

Linh Quỳnh nghe ngóng vị trí bà Thẩm đang ngồi rồi xách làn váy, chạy từng bước nhẹ như bay đi tìm bà ta.

Bà Thẩm đang nói chuyện với người ta, mặt dài thườn thượt, người nào tinh ý đều có thể nhìn ra được là bà ta rất không hài lòng với buổi đính hôn hôm nay.

Linh Quỳnh cong cong khóe mắt, khẽ khàng bước lại gần, tươi cười chào hỏi: “Bác Thẩm ơi…”



Một mình bà Thẩm đi về phía phòng trang điểm. Bạch Diệp Vi đụng phải bà ta, vội ngoan ngoãn chào: “Bác ạ!”

“Diệp Vi đấy à?” Thấy là Bạch Diệp Vi, trên mặt bà Thẩm lập tức nở nụ cười, “Khéo quá, bác đang có chuyện muốn nói với con đây. Con đi theo bác.”

Bà Thẩm kéo Bạch Diệp Vi vào trong phòng trang điểm, khóa cửa lại.

Bạch Diệp Vi không hiểu, hỏi bà ta, “Bác gái, có chuyện gì thế ạ?”

Mặt bà Thẩm có phần vui sướng: “Diệp Vi ơi, bác nói con nghe này, vừa rồi con bé nhà họ Tô đến tìm bác đấy.”

Đôi mày lá liễu của Bạch Diệp Vi hơi nhíu lại, cô ta còn đang tìm cô ấy khắp nơi đây. Không ngờ cô ấy lại cầm tờ chi phiếu kia thật…

Bà Thẩm không để ý đến nét mặt của Bạch Diệp Vi, vô cùng cao hứng nói tiếp: “Con bé nó nói với bác là, có thể hủy bỏ buổi đính hôn hôm nay.”

Bạch Diệp Vi sững sờ.

Sao cái câu từ này nghe quen tai thế nhỉ?

Bà Thẩm: “Sau đó, nó đòi bác chi cho nó một khoản tiền.”

Bạch Diệp Vi suýt thì sặc nước bọt, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Bác cho cô ta rồi ạ?”

“Cho rồi.” Bà Thẩm vẫn còn hào hứng ra mặt, “Bác nào có muốn cho nó bước vào nhà bác đâu. Chỉ cần dùng tiền có thể đuổi nó đi được, bác vui còn không hết. Dù sao, người con dâu mà bác vừa ý là con cơ mà.”

Tốn chút tiền mà chặt đứt được con bé kia, bà Thẩm mong còn không được.

Tuy cũng hơi xót ruột, nhưng bà ta cũng vẫn đủ khả năng chi số tiền đó.

Bạch Diệp Vi hoàn toàn không còn lòng dạ nào để vui vẻ vì câu nói cuối cùng của bà Thẩm nữa, khóe môi run lên: “Bác gái, cô ta cũng đòi tiền con!”

Bà Thẩm ngỡ ngàng, hỏi: “Cái gì? Con cũng cho nó tiền ư?”

Bạch Diệp Vi gật đầu.

Cả hai sửng sốt nhìn nhau, trong lòng cùng muốn buột ra một câu “định mệnh nó”.



Linh Quỳnh ôm khoản tiền hai mươi triệu kếch sù kia đi về phía hội trường tổ chức tiệc.

Hiện giờ buổi tiệc đang chuẩn bị bắt đầu, từ đằng xa, Linh Quỳnh đã nhìn thấy một người đàn ông cao to tuấn tú mặc vest đi cùng người khác từ đầu bên kia hành lang lại.

Là nam chính, dung mạo của anh ta tuyệt đối không thể soi mói nổi, rõ ràng là đứa con cưng của Thượng đế, là một tác phẩm nghệ thuật cần được đóng khung rồi bày trong triển lãm.

Trong từng bước chân của anh ta đều mang theo khí thế mạnh mẽ, dáng vẻ oai vệ, khiến mọi người xung quanh tự động lùi bước.

Nam chính đẹp trai ghê cơ!

Không hổ danh là con trai ruột của tác giả, hào quang của vai chính bật sáng đến chế độ SSSR rồi.

Nhìn thế này… mình thấy cũng có thể được…

Linh Quỳnh tự tát cho mình một cái ngay tại trận.

Có thể cái gì mà có thể?

Nghĩ đến kết cục của nguyên chủ đi!

Ok, giờ còn thấy có thể nữa không?

Không thể!

Sờ khoản tiền kếch sù trong lòng, quả nhiên Linh Quỳnh đã bình tĩnh hơn nhiều.

Thẩm Tần Xuyên ở đầu hành lang bên kia cũng nhìn thấy Linh Quỳnh. Đối với đối tượng đính hôn này, anh ta cực kỳ không thích.

Lúc Tô Kỳ Ý còn sống, anh ta không phát hiện ra người mình thích là ai. Chờ cô đi xa rồi, anh ta mới phát hiện thì đã quá muộn.

Thế nhưng, không ngờ nhà họ Tô lại bỉ ổi đến mức lôi cái hôn ước ngoài miệng năm xưa ra để đến tìm bà cụ Thẩm.

Vì năm đó không ấn định là người nào, chỉ nói là con gái nhà họ Tô thôi, nên nhà họ Tô mới để Tô Miểu Miểu thay thế. Tuy nói ra không dễ nghe cho lắm, nhưng trên thực tế lại chẳng ai bắt bẻ được gì.

Do đó, lúc này nhìn thấy người con gái sắp trở thành vợ chưa cưới của mình, sắc mặt của Thẩm Tần Xuyên cũng chẳng thể nào đẹp được.

Chỉ có điều, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng, anh ta lại nhìn thấy cô gái kia đột ngột tự tát mình một cái…

Thoạt nhìn có vẻ rất nhẹ tay, nhưng cách làm này khiến người ta khó mà hiểu được.

Vừa rồi cô ấy đang nhìn mình mà, sao nhìn một lúc lại tự tát vào mặt là thế nào?

Thẩm Tần Xuyên và Linh Quỳnh chạm mặt nhau trước cửa sảnh lớn.

“Anh Thẩm.” Linh Quỳnh ngọt giọng gọi một tiếng, dáng vẻ khá ngoan ngoãn.

Thẩm Tần Xuyên chỉ nhìn cô một cái rồi đưa mắt sang chỗ khác: “Tô Miểu Miểu, cô hãy nhớ cho rõ thân phận của mình. Dù cô đã đính hôn với tôi, cô cũng chỉ có thể là một vật trang trí trong nhà họ Tô mà thôi. Đừng có vọng tưởng thay thế được chị gái của cô.”

Linh Quỳnh không hề giận dữ, giọng nói vẫn lảnh lót ngọt ngào như cũ, “Tôi sẽ không bắt anh Thẩm phải chịu ấm ức như vậy nữa đâu. Tôi cũng chẳng muốn làm vật trang trí của nhà họ Thẩm gì cho lắm.”

Thẩm Tần Xuyên nhíu mày: “Ý cô là sao?”

Vừa khéo đã đến giờ làm lễ, cửa sảnh tiệc từ từ rộng mở.

Linh Quỳnh cong môi cười, xách váy lên, phớt lờ Thẩm Tần Xuyên, tự mình đi vào bên trong.

Thẩm Tần Xuyên ngây người.



Thấy Linh Quỳnh đi vào trong sảnh tiệc một mình, mọi người đều hơi khó hiểu. Thế nhưng, cô gái trẻ nhanh chóng đứng trên sân khẩu, thuận tay cầm lấy micro của người dẫn chương trình.

Giọng nói thánh thót của cô gái trẻ vang lên: “Tôi muốn tuyên bố một chuyện. Lễ đính hôn của Tô Miểu Miểu và Thẩm Tần Xuyên bị hủy bỏ.”

Âm thanh của cô truyền khắp trong phòng tiệc, cũng truyền vào tai Thẩm Tần Xuyên.

Chính anh ta còn ngờ rằng mình nghe nhầm.

Cô ấy đang nói gì vậy?

Lễ đính hôn bị hủy bỏ ư?

Các khách khứa tiêu hóa xong tin tức này, lập tức bùng nổ.

“Chuyện này là sao? Cô ấy lại muốn hủy bỏ lễ đính hôn á? Điên rồi à?”

“Tôi thấy cô ấy tự biết mình biết người đấy chứ, để tránh sau này phải chịu khổ. Anh tưởng rằng làm con dâu nhà họ Thẩm dễ dàng như vậy sao?”

“Đến giờ phút này rồi còn nói như vậy, chẳng phải là làm nhà họ Thẩm mất mặt à?”

“Chưa biết cô ấy nói thật hay giả đâu, chưa biết chừng lại là thủ đoạn làm mình làm mẩy ấy chứ.”

Các kiểu ngôn luận xôn xao vang lên trong phòng tiệc, suy đoán kiểu gì cũng có.

“Tô Miểu Miểu!” Thẩm Tần Xuyên sa sầm mặt xuống bước lên sân khấu, thấp giọng trách móc, “Cô định làm cái gì vậy?”

Cô gái trẻ cầm micro, nghiêng đầu sang, “Chẳng phải anh Thẩm không muốn đính hôn với tôi à? Giờ lễ đính hôn bị hủy bỏ rồi, cũng vừa đúng với ý của anh còn gì?”

Vẻ mặt của cô giống như đang viết rõ |Tôi đã chiều ý anh rồi, sao anh còn nạt tôi”, vừa vô tội vừa đầy trách cứ.

Cứ như thể, anh ta là kẻ ác vậy.

“Cô coi chuyện này là gì? Là trẻ con chơi trò gia đình sao?” Mặt Thẩm Tần Xuyên đen như đít nồi, toàn thân đều như tỏa ra hơi lạnh.

Nói cử hành là cử hành, nói hủy bỏ là hủy bỏ sao?

Đương nhiên, Thẩm Tần Xuyên mong nó hủy bỏ còn chẳng được, nhưng những việc anh ta cần cân nhắc thực sự quá nhiều. Anh ta đã qua cái tuổi bất chấp hậu quả, chỉ dựa vào sở thích để làm việc từ lâu lắm rồi.

“Hủy bỏ lễ đính hôn, đối với tôi hay với anh cũng đều là việc tốt cả.” Linh Quỳnh cứ nhìn chằm chằm nhan sắc của nam chính, trong đáy lòng thầm u oán thở dài… Ôi, nếu không phải là nam chính thì tốt biết bao.

Tiếc quá… tiếc thật…

Đẹp thế này, đem tích trữ lưu kho cũng tuyệt mà.

“Tô Miểu Miểu, con đang nói vớ vẩn cái gì thế?” Bấy giờ bà Tô và ông Tô cũng xông lên sân khấu, định kéo cô xuống.

“Con không nói lung tung.” Linh Quỳnh nhẹ nhàng tránh được hai vợ chồng nhà họ Tô, cầm micro nhấn từng chữ một: “Con không thích Thẩm Tần Xuyên, hôn ước như thế này sẽ không hạnh phúc.”

Ông Tô giơ tay lên định đánh cô, “Mày mà còn nói bừa nữa…”

Linh Quỳnh hơi lách người tránh đi, cái tát của ông Tô rơi vào khoảng không, ngược lại còn khiến chính mình hơi lảo đảo.

“Những gì cần nói con đã nói cả rồi. Chào mọi người nhé!” Linh Quỳnh ném micro đi, xách váy chạy mất.

“Tô Miểu Miểu, mày đứng lại cho tao!”

“Ngăn con bé lại!”

“Đừng để con bé chạy mất!”



Lúc bà Thẩm và Bạch Diệp Vi nghe thấy tin tức chạy đến thì màn kịch cũng đã gần kết thúc rồi.

Ông Tô tức đến nỗi suýt phát bệnh tim, còn Linh Quỳnh thì đã sớm thừa cơ hỗn loạn chạy thoát thân từ lâu, để lại một đống hậu quả phía sau.

Buổi lễ đính hôn đang yên đang lành, bên đàng gái lại bất ngờ chạy mất, vì vậy chỉ có thể hủy bỏ.

Việc này gây ra ảnh hưởng không tốt đối với cả hai bên gia đình. Nhà họ Tô còn phải đền bù các kiểu cho nhà họ Thẩm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương