10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 33: TÔI, LINH QUỲNH, NHẬN TIỀN! (33)

/1736
Trước Tiếp
Lục Văn Từ hơi ngây người, cô ấy vui đến mức đó sao?



Nhận được tin nhắn Linh Quỳnh gửi tới, mặt ông Tô cứng đờ ra nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

[Tô Miểu Miểu: Bố ơi, bố xem này. Con tìm được cho bố một đối tượng, diện mạo chuẩn, giá trị tuyệt đối, tiềm lực dồi dào, đầu tư không sợ lỗ đây này!]

Tin nhắn đó còn được đính kèm thêm một bức ảnh.

“Trai bao ở đâu ra thế này.” Ông Tô ném điện thoại đi, “Vừa an phận chưa được bao lâu đã lại chạy ra ngoài chơi bời loạn lên rồi.”

Ông Tô tức tối uống hết một cốc trà dưỡng sinh, sau đó lại cầm điện thoại lên ngó thêm vài lần.

Ông gọi trợ lý vào, cầm điện thoại di động hỏi: “Đây là ai?”

Khuôn mặt của Lục Văn Từ cực kỳ dễ nhận diện, tuy trợ lý không quan tâm đến giới giải trí, nhưng cũng nhận ra anh ngay được.

“À, hình như tên là Lục Văn Từ, là một ngôi sao khá nổi tiếng hiện giờ ạ!”

“Ngôi sao ư?” Ông Tô nhíu mày làu bàu, “Con nhóc chết tiệt đó lại bắt đầu chơi cả ngôi sao cơ à?”

“Tổng Giám đốc Tô, ngài nói gì cơ ạ?”

Tốt khoe xấu che, chuyện trong nhà không thể bêu ra ngoài được. Ông Tô lập tức lắc đầu, “Không có gì, cậu đi ra ngoài đi.”

Chờ trợ lý đi rồi, ông Tô mới lục tìm tin tức về Lục Văn Từ.

Những bài viết về “thể chất âm binh” của anh, tìm bừa ở đâu cũng thấy có.

Xem xong, tâm trạng, cảm xúc của ông Tô vô cùng vi diệu.

Đứa con gái ngày nào cũng gào khóc than nghèo kể khổ kia của ông, làm được hết hạng mục này đến hạng mục khác, tiền nó kiếm được cũng không ít chút nào. Mà kể cả nó có không có tiền, thì cũng sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để xin ông tiền tiêu vặt.

Chẳng lẽ số tiền đó… đều dùng để lăng xê thằng nhóc nghệ sỹ này sao?

Ông Tô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Lúc không có tiền lăng xê nữa, thì thằng ranh kia không flop mới là lạ.

Vì vậy, ông Tô cho rằng Lục Văn Từ là cái ngữ tốt vỏ dẻ cùi, độ nổi tiếng của cậu ta chỉ là ảo ảnh, dựa vào con gái ông đập tiền đẩy lên mà thôi.

Hừ, giỏi gớm nhỉ!



Ông Tô nhìn ra bên ngoài, tòa nhà kia xám xịt cũ kỹ, nhìn như kiểu sắp giải tỏa vậy.

Quả nhiên là lừa tiền mà!

Nếu nổi tiếng như thế thật, thì sao lại ở một nơi như thế này chứ?

Ông Tô không xuống xe, chờ trợ lý đi lên gọi người.

Vừa khéo hôm nay Lục Văn Từ đang ở nhà, anh nghi hoặc đi xuống cùng trợ lý, ngồi vào trong xe.

Ông Tô đi thẳng vào vấn đề luôn, “Cậu Lục, tôi là bố của Tô Miểu Miểu.”

Lục Văn Từ hơi sững sờ. Tuy anh đã dự tính được đến trường hợp này rồi, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như thế.

Nhanh đến mức anh không dám nghĩ tới.

Hôm qua anh vừa mới nhận lời cô xong…

Ông Tô cũng không vòng vò quanh co nhiều, “Hy vọng cậu Lục có thể rời xa con gái tôi. Hai đứa không phù hợp với nhau.”

Lục Văn Từ im lặng.



Linh Quỳnh tan ca xong, vừa về đến nhà đã chạy bổ nhào vào Lục Văn Từ, đè anh xuống ghế sô pha.

Lục Văn Từ đón lấy cô, “Em đừng chạy, nhà bé như thế này, lỡ va vào đâu thì sao.”

“Không sao, em vẫn ổn đây còn gì.”

Linh Quỳnh khẽ ngân nga, ôm lấy mặt Lục Văn Từ hôn lấy hôn để.

Lục Văn Từ lại hơi phân tâm khiến cô rất bất mãn, “Anh sao thế, mới đến ngày thứ hai thôi, anh đã mang vẻ mặt “đời không còn gì lưu luyến” thế này à? Có còn muốn sống tử tế nữa không hả?”

Lục Văn Từ dở khóc dở cười, “Làm gì có, anh…”

Linh Quỳnh khẽ hừ một tiếng: “Có phải bố em đến tìm anh không?”

Lục Văn Từ vô thức nói: “Sao em biết?” Nói xong, anh mới giật mình im bặt.

“Quan hệ xã hội của em cực kỳ tốt.” Cằm Linh Quỳnh hơi hếch lên, giọng điệu có vài phần kiêu ngạo, “Ông ấy còn đưa cho anh chi phiếu nữa chứ gì?”

Lục Văn Từ ngây người, sau đó lôi tấm chi phiếu kia ra.

Nhìn dãy số không trên tấm chi phiếu, Linh Quỳnh chép miệng bĩu môi, cực kỳ không hài lòng, “Đường đường là một ông chủ lớn, lại ki bo kẹt xỉ thế này…”

Linh Quỳnh phe phẩy tờ chi phiếu, lại vui vẻ nói: “Em tịch thu nhé!”

Lục Văn Từ: “Bố em muốn anh và em chia tay.”

“Ồ.” Linh Quỳnh nghiêng đầu, gật gù rất thoải mái, “Thôi được, chúng ta chia tay đi.”

Khóe môi Lục Văn Từ hơi mím lại, ánh mắt u ám, mờ tối.

Linh Quỳnh đứng dậy, Lục Văn Từ muốn kéo cô lại, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào áo cô đã từ từ rụt về.

Anh còn muốn nói gì nữa đây?

Không phải chính anh đã nói mình không phù hợp đó sao?

Bản thân bọn họ đã không phù hợp rồi, giờ như thế này chẳng phải càng tốt hơn à…

Lục Văn Từ rũ mắt xuống không nói gì.

Linh Quỳnh lại chợt ngồi quay trở lại, ôm vòng qua cổ anh, “Một phút rồi, chúng ta làm lành được chưa?”

Lục Văn Từ ngẩn người ra.

Tâm trạng của Lục Văn Từ hiện giờ giống như ngồi xe siêu tốc vậy, lúc lên cao lúc xuống thấp, cổ họng hơi khô cả đi.

“Em đừng đùa.”

“Em có đùa đâu.” Linh Quỳnh nghiêm túc đếm ngón tay, “Bố em muốn chúng ta chia tay, nhưng ông ấy đâu có nói phải chia tay bao lâu, cũng chẳng nói không được quay lại. Em đã chia tay với anh rồi mà, đúng không?”

Cô lúc nào cũng có cả một lô những logic vặn vẹo không ai bằng.

Ấy vậy mà Lục Văn Từ còn cảm thấy hơi có lý… cái con của khỉ!

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì mà nhưng mà, anh không thích em đến thế sao?” Cô gái nghiêng đầu nhìn anh.

“Không phải, anh…”

“Vậy ý anh là gì hả?”

“Bố em…”

Linh Quỳnh phồng má phụng phịu, “Anh cứ để ý đến ông ấy làm gì nhỉ, anh cũng có hẹn hò yêu đương với ông ấy đâu nào.”

Lục Văn Từ á khẩu. Chuyện này có thể nói như vậy được sao?

Em qua mặt bố em như thế mà không thấy đau lòng hả?

Đương sự thể hiện rằng: Không, vui còn chẳng hết ấy, đau cái gì, vẫn muốn qua mặt tiếp!

Tâm trạng của Lục Văn Từ vốn rất nặng nề, nhưng bị Linh Quỳnh xoay vòng vòng thế này, làm sao anh còn nặng nề nổi nữa.

“Hay là anh đi tìm bố em đi, bảo ông ấy là anh muốn con số này cơ?” Linh Quỳnh đưa tay ra hiệu, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn anh đau đáu.

Lục Văn Từ cạn lời với cô. Em còn muốn lừa tiền cả bố mình nữa à?

Lục Văn Từ ôm lấy cô, đặt cô xuống bên cạnh, dùng hành động để từ chối yêu cầu cực kỳ vô lý đó của cô.

“Ôi, anh cân nhắc thêm một chút đi mà.” Linh Quỳnh nhảy nhổm lên đi theo anh, cố gắng khuyên nhủ, “Làm như thế có lợi cực kỳ, cùng lắm em chia cho anh một ít là được chứ gì.”



Lục Văn Từ vay một khoản tiền bên công ty, trả cho ông Tô khoản tiền mà Linh Quỳnh đã “tịch thu” kia.

Lục Văn Từ vốn không phải kiểu người giỏi ăn nói, linh hoạt, lanh lợi gì, thế nên anh chỉ cực kỳ trịnh trọng đảm bảo với ông Tô rằng, chính mình sẽ cố gắng phấn đấu, sẽ thích cô ấy, yêu thương bảo vệ cô ấy, không để cô ấy phải chịu uất ức.

Tuy ông Tô hơi kinh ngạc, nhưng đương nhiên không đồng ý.

“Cậu chỉ là một nghệ sỹ nhỏ nhoi mà thôi, cậu nghĩ cậu có thể đi được bao xa?” Vẻ uy hiếp hiển hiện rất rõ trong từng câu từng chữ của ông Tô.

Lục Văn Từ hơi rũ mắt xuống, nhìn thẳng vào cốc trà trên chiếc bàn trước mặt.

Vài giây sau, anh đứng dậy, hơi cúi người với ông Tô, “Tổng Giám đốc Tô, nếu chú nhất quyết muốn làm như thế này thì cháu cũng không còn cách nào khác cả. Chỉ có điều, trước khi cô ấy rời bỏ cháu, cháu tuyệt đối sẽ không rời xa cô ấy.”

Nói xong, Lục Văn Từ lập tức ra về, để lại ông Tô ngồi tức đến dựng râu, trợn trừng mắt.

Một thằng nhóc nghệ sỹ tép riu mà cũng dám lên giọng với ông ta à?

Được lắm!

Vậy thì để ông chống mắt nhìn xem, thằng trai bao này còn có thể kiên trì được bao lâu.

Ông Tô tìm người đi đánh tiếng khắp nơi.

Trong giới giải trí này, chỉ có một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng rất dễ dàng bị truyền đi rồi.

Lục Văn Từ đắc tội người ta, các kiểu công việc đều bị ngừng lại.

Trong fan club có rất nhiều Sherlock Holmes, họ cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm này, bắt đầu lên tiếng bất bình thay cho Lục Văn Từ.

Thế nhưng, mọi người phát hiện ra rằng, Lục Văn Từ cần nổi thì cũng vẫn sẽ nổi.

Lịch trình công tác của anh không bị trống trải quá lâu, thế nào cũng vẫn sẽ có công việc mới tiếp theo: Là dạng nguồn việc mà có tiền cũng chẳng thể nào gạt đi được ấy.

Dù khoảng thời gian đó chỉ có một bộ phim duy nhất, cũng vẫn có thể bảo đảm duy trì được độ nổi tiếng của anh.

Thật ra ông Tô cũng rất muốn sử dụng tiểu xảo, thế nhưng, lần nào cũng vậy, nếu không phải là trong đó có ông lớn không dễ đắc tội thì cũng là không thể nào nhúng tay vào được.

Nhìn ngôn luận “thể chất âm binh” trên mạng nói, ông Tô tức đến nỗi phải ăn liền hai viên thuốc trợ tim mới đỡ được.

Sao vận may của thằng ranh trai bao này lại tốt thế nhỉ…

Cuối cùng, ông Tô cũng chỉ dìm được một sự im lặng vô bờ thôi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương