10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 41: TU DƯỠNG CÁ NHÂN CỦA CHIM HOÀNG YẾN (4)

/1736
Trước Tiếp
Nói là Thẩm Hàn Đăng ở nơi này, chi bằng nói là anh bị giam cầm ở đây thì đúng hơn.

Chẳng trách ăn bữa ăn đêm thôi mà cũng phải trốn trốn tránh tránh.

Chậc chậc, cuộc sống như thế này thật là…

[Tình yêu ơi… Rút thẻ không nào?]

[Cô rút thẻ cũng không bị lừa đâu, rút thẻ không thiệt thòi tí nào, đã vậy còn có thể rút được một tương lai tuyệt vời cho nhân vật mục tiêu nữa đấy.]

Thiểm *lừa nạp tiền* lập tức online, bắt đầu khởi động hình thức tẩy não.

Linh Quỳnh cạn lời.

Cút đi!

Trên người cô bây giờ còn chẳng có lấy một xu lẻ nào, rút rút cái búa ấy!

Lão bố nghiện cờ bạc của nguyên chủ đã sớm bào sạch tiền trên người nguyên chủ rồi.

Linh Quỳnh ấn Thiểm Thiểm quay trở về, rồi sờ cằm suy tư.

Chẳng trách cô cứ cảm thấy mụ phù thủy kia có gì đó quái quái.

Thì ra có phải bà ta chăm sóc người ta đâu, mà là tới đây để giày vò người ta đấy chứ, độc ác kinh khủng!

Linh Quỳnh dán sát tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định không có âm thanh gì nữa mới kéo cửa ra, lẻn sang phòng Thẩm Hàn Đăng như một làn khói.

Đống hỗn độn dưới sàn nhà lúc trước giờ đã được thu dọn sạch sẽ, đến tấm thảm cũng đã đổi sang một tấm mới rồi.

Hiệu quả công tác của mụ phù thủy cao quá nhỉ.

Thẩm Hàn Đăng vẫn đang nằm trên giường, chỉ ló mỗi đầu lên.

Linh Quỳnh bước tới, nhoài người vào cạnh giường, nhẹ nhàng gọi anh: “Cậu chủ ơi!”

Thẩm Hàn Đăng túm lấy chăn, kéo soạt một cái che lên trên đầu.

Linh Quỳnh kéo chăn của anh, “Cậu chủ, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Thẩm Hàn Đăng thò một tay ra từ dưới chăn, chỉ thẳng về phía cửa, ý bảo cô mau chóng cút cho khuất mắt.

Hai tay Linh Quỳnh nắm lấy tay anh: “Cậu chủ, anh nghe tôi nói đi mà.”

Thẩm Hàn Đăng ngồi bật ngay dậy, hất tay cô ra, giận dữ trừng mắt nhìn Linh Quỳnh.

Cô vẫn nhoài người bên mép giường như cũ, hơi ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ xinh đầy vẻ ngây ngô vô tội.

Lồng ngực Thẩm Hàn Đăng phập phồng mất một lúc, ngón tay ra sức chà xát nơi bị Linh Quỳnh chạm vào.

Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói vừa hung ác vừa lạnh lùng âm u: “Không được tôi đồng ý, thì không được phép chạm vào tôi!”

“Lúc trước chẳng phải anh cũng…”

Thẩm Hàn Đăng càng trừng mắt dữ tợn hơn.

Linh Quỳnh biết điều ngậm miệng lại.

Người ta là cậu chủ cơ mà!

Anh ấy có thể chạm vào người khác, nhưng người khác không được chạm vào anh ấy!

Đam mê kỳ lạ thôi!

Tôi hiểu!

Bố đây sẵn sàng dung túng cho tính nết bướng bỉnh của anh!

Thẩm Hàn Đăng chống giường ngồi dậy, dùng khóe mắt liếc nhìn cô, dáng vẻ rất khó chịu, “Nói đi.”

“Người tìm tôi tới đây là anh, hay là mụ phù thủy ngoài kia vậy?”

Trọng điểm chú ý của Thẩm Hàn Đăng nằm ở mấy chữ cuối, “Mụ phù thủy?”

“À, là cái bà kia kìa.” Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn anh, “Anh không cảm thấy nhìn bà ta rất giống mụ phù thủy sao?”

Thẩm Hàn Đăng ngẩn người suy nghĩ kỹ càng, công nhận, cũng giống thật!

“Anh đừng để ý đến cái đó, trả lời câu hỏi của tôi đi.”

Thẩm Hàn Đăng chăm chăm nhìn cô vài giây, cuối cùng chỉ phun ra được một chữ, “Tôi!”

Khoảng thời gian trước, anh biết mẹ kế muốn tìm một cô gái về cho anh, thế nên anh mới đề xuất ra trước.

Thông tin cá nhân là do bên kia đưa tới, anh chỉ có thể chọn trong số đó thôi.

Tuy rằng rất có thể những người này đều đã được sắp đặt ổn thỏa, nhưng nhiều người như vậy, họ cũng không thể biết được chắc chắn mình có thể chọn trúng ai, hẳn là không thể chuẩn bị kỹ càng được bằng việc bố trí thẳng một người đến đây.

Vì thế, anh mới chọn được ra người này trong cả đống tài liệu kia.

“Vậy tôi đáng giá bao nhiêu tiền?”

Thẩm Hàn Đăng còn tưởng cô muốn hỏi gì khác, ai ngờ cô lại hỏi chuyện này.

Mặt anh không chút cảm xúc, giơ tay lên ra dấu số năm.

“Năm trăm nghìn á?” Nguyên chủ đáng giá thế cơ à?

“Năm triệu.”

Mắt Linh Quỳnh hơi sáng rực lên, dịch sát một chút về phía anh, “Thế ai trả tiền?”

Thẩm Hàn Đăng là người thừa kế, dù bị giam cầm một cách biến tướng như thế này, nhưng vẫn có thể chi phối điều động tiền bạc.

Hơn nữa, việc này là do anh đề xuất ra trước, nên tiền cũng là do anh chi trả.

“Tôi.”

Mắt cô gái trẻ lại càng sáng hơn, “Anh chuyển tiền cho đám người kia à?”

Thẩm Hàn Đăng phân rõ cự ly, ý tứ rất rõ ràng, không cho cô áp lại gần hơn nữa, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ, “Không phải.”

Linh Quỳnh ngồi tử tế lại, “Thế anh đưa tiền cho tôi đi.”

Thẩm Hàn Đăng ngẩn người, hỏi: “Vì sao?”

Khóe môi Linh Quỳnh cong lên, cười vô cùng đáng yêu: “Người anh mua là tôi, số tiền đó vốn nên thuộc về tôi chứ.”

Thẩm Hàn Đăng nói: “Nếu cô mà cầm số tiền này, thì bố cô xong đời đấy.”

Linh Quỳnh bĩu môi: “Làm gì có ông bố ruột nào đi bán con gái như thế chứ. Bây giờ đến cái thân của tôi tôi còn chẳng lo được, lo cho ông ta làm cái quái gì?”

Thẩm Hàn Đăng cạn lời.

Linh Quỳnh bẻ ngón tay giảng giải từng lý lẽ cho anh nghe.

“Tôi đây này, đáng thương ơi là đáng thương, bố ruột không quan tâm, vô trách nhiệm, lôi tôi ra gánh nợ hộ. Lẽ nào tôi nên thuận theo sự sắp đặt của ông ta sao? Thứ tôi lấy là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, vì sao lại không được?”

Nghe cô nàng này làu bà làu bàu than vãi, đầu Thẩm Hàn Đăng đau như búa bổ, giơ tay lên ra hiệu cho cô ngừng lại.

Anh lấy một tấm thẻ từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, “Cô cầm số tiền này rồi, thì sau này sẽ không còn tự do nữa.”

Linh Quỳnh vui vẻ đón lấy, cũng không biết có nghe lọt tai câu anh vừa nói hay không mà mở miệng khen ngay: “Anh đúng là một người tốt.”

Thẩm Hàn Đăng bó tay. Người tốt á?

Cầm được chiếc thẻ, toàn thân Linh Quỳnh đều như căng phồng sức sống và tự tin, cũng không thèm để ý đến Thẩm Hàn Đăng nữa, chuồn luôn ra khỏi phòng.



Bữa trưa ăn ở dưới nhà, dù sao thân phận của Linh Quỳnh cũng không phải là người giúp việc nên có thể ăn cùng với Thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng mặc bộ quần áo ngủ màu trắng kia, chậm rãi đi xuống.

“Anh đi mau lên chút đi, tôi đói lắm rồi.” Linh Quỳnh thúc giục anh.

“Không được vô lễ!” Mụ phù thủy khẽ trách móc.

“Tôi nói chuyện với cậu chủ cơ mà, ai cho bà chen mồm vào.” Linh Quỳnh quay đầu nhìn bà ta, “Đến cậu chủ còn chưa trách gì tôi kia kìa.”

Mụ phù thủy tức điên.

Đúng là Thẩm Hàn Đăng không nói gì cả, rất bình thản ngồi xuống bên bàn ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Mặt mụ phù thủy sa sầm xuống, bắt đầu bày món lên.

Rèm cửa xung quanh đều được kéo kín mít, chỉ có mỗi một ngọn đèn trên đỉnh đầu, vẫn là kiểu ánh sáng u ám trầm lặng kia.

Thẩm Hàn Đăng mang sắc mặt khó chịu ngồi xuống đối diện, dùng dĩa xiên hết món này đến món khác trong khay, nhưng ăn uống rất ít.

Tuy Linh Quỳnh cảm thấy mụ phù thủy này hơi phiền phức, có điều, tay nghề của bà ta rất tốt.

Cô ăn được mấy miếng rồi chợt hỏi bà ta, “Có nến không ạ?”

Mụ phù thủy đứng ở phía sau: “Cái gì cơ?”

“Nến ấy.”

“Cô Diệp muốn làm gì?

“Tôi muốn nến.”

Mụ phù thủy nhất quyết hỏi tới nơi tới chốn, “Cô Diệp muốn có nến để làm gì?”

Bị truy hỏi như vậy, Linh Quỳnh hơi bực bội, phồng má nói: “Tôi ăn đấy, được không?”

“Lấy cho cô ấy đi.” Thẩm Hàn Đăng lên tiếng.

Mụ phù thủy bó tay, trừng trừng nhìn cô một lúc mới đi tìm nến mang tới.

Linh Quỳnh cầm giá nến ở đầu bàn bên kia tới, châm hết chỗ nến mình có lên.

Ánh sáng xung quanh lập tức sáng hơn rất nhiều.

Cô đặt giá nến ở chính giữa bàn ăn, lại từ tốn nói tiếp: “Tôi không thích tối như thế này, anh không ngại chứ?”

Ánh nến vàng ấm áp nhảy nhót trong mắt Thẩm Hàn Đăng. Anh vẫn không nói gì như cũ, lẳng lặng nhìn ngọn lửa như bay như múa kia.

Tuy cô gái ngồi đối diện hỏi ý kiến là thế, nhưng thật ra cô hoàn toàn không có ý sẽ dẹp giá nến đi nếu anh nói rằng mình ngại.

Thẩm Hàn Đăng ăn chẳng được mấy miếng, đồ ăn trong chiếc đĩa trước mặt bị cắt thành từng mảnh nhỏ nát vụn.

Ăn xong, Linh Quỳnh nhìn sang bên phía anh, vừa đúng lúc Thẩm Hàn Đăng đang đặt dao dĩa xuống, mấy món ăn trong đĩa bị xếp thành hình dạng xương cốt.

Anh vứt dao đĩa, đứng dậy đi lên trên lầu.

Linh Quỳnh lập tức muốn đi theo nhưng lại bị mụ phù thủy giữ lại.

“Cô Diệp, tôi có chuyện cần nói với cô.”

“Cậu chủ ơi!” Linh Quỳnh kêu toáng lên.

Thẩm Hàn Đăng thoáng dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Linh Quỳnh mỉm cười với mụ phù thủy, hất tay bà ta ra sau đó chạy vọt về phía anh.

Mụ phù thủy tức nghẹn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
quyen nguyen hoang leDuyệt thẻ giúp mình nha - sent 2024-04-19 21:07:21
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương