10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 46: TU DƯỠNG CÁ NHÂN CỦA CHIM HOÀNG YẾN (9)

/1736
Trước Tiếp
Linh Quỳnh giơ một ngón tay ra chỉ lên trên, mặt đầy vẻ vô tội, nói: “Con người coi ăn uống là trời, ông trời cho tôi ăn đấy.”

Thẩm Hàn Đăng nghẹn lời, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh ngược của cô gái bé nhỏ trước mặt, rất dịu dàng ngoan ngoãn.

Nhưng cô ấy có dịu dàng ngoan ngoãn không?

Câu trả lời chắc chắn là phủ định.

Thẩm Hàn Đăng bỗng ấn cái ghế xoay một hướng, rồi bế thốc Linh Quỳnh lên đi ra ngoài, nhét vào trong chiếc xe đang chờ sẵn.

Linh Quỳnh ngây người.

Nhà tư bản ác độc đến nhường này rồi cơ à? Đến cả bữa sáng cũng không cho người ta ăn là sao?

Thẩm Hàn Đăng ngồi vào trong xe, nhắm mắt lại, không có ý định trò chuyện gì với Linh Quỳnh.

Tay Linh Quỳnh vẫn còn đang cầm thìa, hoang mang nhìn Thẩm Hàn Đăng rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.



Chờ đến nơi rồi, Linh Quỳnh mới biết mình đi tham dự lễ tang…

Thẩm Hàn Đăng, anh hại tôi!

Thẩm Hàn Đăng vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh châm chọc cô, “Quần áo do tự cô chọn còn gì nữa, xuống xe!”

“Anh có nói với tôi là đi tham dự lễ tang đâu.” Cô mặc thế này có khác gì đến phá đám chứ? Sẽ bị người ta đánh chết đấy!

“Tôi đã chuẩn bị quần áo cho cô rồi đó thôi.”

Ý của anh là, tự cô chọn quần áo khác, thì tự mà gánh chịu hậu quả.

“Tôi không xuống đâu.”

Nếu biết trước là đi dự đám tang thì cô đâu có mặc thế này. Cô có ngu đâu!

Rõ ràng Thẩm Hàn Đăng cố ý!

Anh đóng cửa xe lại, vòng sang phía bên kia, mở cửa ra, nhưng lại phát hiện Linh Quỳnh đã dịch sang bên còn lại.

Thẩm Hàn Đăng bó tay, muốn kéo Linh Quỳnh xuống cũng không dễ dàng gì.

Dáng vẻ của người đang co mình trong xe kia cực kỳ giống một con mèo con bị chọc giận, giương nanh múa vuốt gầm gừ người khác.

Thẩm Hàn Đăng chợt bật cười một tiếng, nhưng chỉ một giây ngắn ngủi sau đó đã trở về trạng thái bình thường, lại một lần nữa bước lên xe, bảo tài xế lái đến trung tâm thương mại gần nhất.

Tài xế quay đầu lại nhìn, hơi chần chừ nói: “Cậu chủ, cậu…”

Thẩm Hàn Đăng: “Bây giờ đến cả chút tự do cỏn con này của tôi mà cũng bị anh hỏi han chất vấn à?”

Tài xế im lặng vài giây rồi khởi động xe lái đi.



Ba cái chuyện dạo phố này, Thẩm Hàn Đăng tuyệt đối sẽ không làm nữa. Vì vậy, anh đưa cho Linh Quỳnh một tấm thẻ, rồi bảo tài xế đi cùng với cô.

Tài xế thực sự không muốn đi, vì nhiệm vụ của ông ta là giám sát Thẩm Hàn Đăng cơ.

Có điều, Linh Quỳnh đã xuống xe rồi, Thẩm Hàn Đăng thì nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh như băng, thờ ơ đến tột cùng, khiến ông tài xế bỗng thấy da đầu tê dại một cách khó tả, đành phải xuống xe theo bản năng.

Mười phút sau, điện thoại của Thẩm Hàn Đăng bắt đầu rung lên. Cho đến khi cô và tài xế quay lại, âm thanh kia mới ngừng lại, Thẩm Hàn Đăng lẳng lặng cất điện thoại đi.

Cô đã thay bộ váy sặc sỡ kia ra, nhưng vẫn không phải là màu trắng, mà là màu đen.

Chân váy hơi bồng bềnh, giống kiểu váy Âu dạng cung đình, tuy không có màu sắc nào khác điểm xuyết, nhưng cũng rất bắt mắt.

Tài xế đi theo sau cô, hai tay xách túi lớn túi bé, đầu đầy mồ hôi.

Thẩm Hàn Đăng thực sự cạn lời. Đây chính là nguyên nhân vì sao vừa rồi điện thoại của anh rung lên không ngừng à?

Linh Quỳnh ngồi lên xe, vui vẻ đưa cho anh một cái hộp, “Tặng anh này.”

Thẩm Hàn Đăng liếc nó một cái, giọng hơi nguy hiểm, “Cô tiêu tiền của tôi để tặng quà cho tôi ư?”

“Thế anh có muốn không nào.”

“…”

Thẩm Hàn Đăng sa sầm mặt xuống cầm lấy chiếc hộp đó rồi tiện tay vứt luôn sang bên cạnh.

“Tôi cho phép cô mua nhiều thứ thế này à?”

“Anh cũng có nói là không cho phép đâu.” Trả lời rất đường hoàng ngang nhiên.

Chẳng phải Tổng Giám đốc nhà người ta toàn nói kiểu: “Cô gái, cứ tiêu thoải mái đi” à?

Bây giờ anh có tiền thật đấy, nhưng sau này cũng phải cần đến tôi đập tiền cơ mà.

Làm người đừng nên đắc ý quá, đối xử với bố đây tốt vào!

Thẩm Hàn Đăng nghẹn lời, chìa tay ra trước mặt cô.

Linh Quỳnh đặt tay mình lên, còn nở một nụ cười cực kỳ ngoan ngoãn với anh.

Bàn tay trắng nõn nà của cô gái trẻ đặt lên trên lòng bàn tay anh, nhỏ hơn cần một nửa. Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh, vừa mềm mại vừa mịn màng.

Thẩm Hàn Đăng lật tay lại, đè lên trên mu bàn tay của cô, lạnh lùng phun ra một chữ: “Thẻ.”

Linh Quỳnh bĩu môi lục tìm trên người mình, đặt nó vào tay Thẩm Hàn Đăng rồi mà vẫn còn có chút không nỡ. Chiếc thẻ đó là thẻ không hạn mức mà…

Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của Linh Quỳnh nhăn nhúm lại, Thẩm Hàn Đăng rất ác ý giật thẳng chiếc thẻ đi không thương tiếc.

Cô trừng mắt nhìn anh như thể một đứa bé không đòi được kẹo vậy.

Thẩm Hàn Đăng lại nhắm mắt, không để ý đến cô.

Chờ đến khi tiếng lột xột loạt soạt vang lên ở bên cạnh, anh mới hé mắt ra nhìn, thấy cô gái nhỏ đang vui vẻ mở hộp ra, vô cùng hí hửng.

Thẩm Hàn Đăng tức nghẹn. Bàn tay đang đặt trên bụng của mình khẽ xoa nhè nhẹ, bị cô chọc tức đến mức đau cả dạ dày.

Chiếc xe lại quay trở về nơi ban nãy, Thẩm Hàn Đăng mở cửa bước xuống.

Lần này Linh Quỳnh rất ngoan ngoãn tự mình đi xuống rồi.

“Anh họ, lâu lắm không gặp anh.” Linh Quỳnh vừa bước ra đã nghe thấy một giọng nói vang lên ở bên cạnh.

Một thanh niên trạc tuổi Thẩm Hàn Đăng từ trên xe xuống sải bước đi về phía này.

Thẩm Hàn Đăng vòng qua đầu xe, đi một mạch vào bên trong: “Đi theo tôi.”

Lời này là anh nói với Linh Quỳnh.

Người thanh niên kia liếc mắt nhìn Linh Quỳnh một cái, đuôi mắt hơi nhướng lên, trong đáy mắt thoáng lướt qua chút kinh ngạc, choáng ngợp.

Có điều, anh ta cũng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, càng quan tâm đến Thẩm Hàn Đăng hơn.

“Ơ anh họ ơi.” Bùi Tử Thanh đuổi theo Thẩm Hàn Đăng, cười như không cười, nói: “Nghe nói bệnh của anh càng nặng hơn à?”

Thẩm Hàn Đăng không nói gì, nhưng Bùi Tử Thanh vẫn bám theo không chịu thôi.

“Anh họ, anh đừng có kiểu bị bệnh còn ngại chữa thế, bệnh này của anh ấy, phải chữa…”

Bùi Tử Thanh mới nói được một nửa đã bị người ta bất ngờ đẩy mạnh ra. Cô gái bé nhỏ chen vào bên cạnh Thẩm Hàn Đăng, đưa tay ra khoác vào tay anh ấy, sau đó nghiêng đầu nhìn Bùi Tử Thanh, cười nói: “Nói nhiều cũng là bệnh đấy, anh gì ơi, anh cũng đừng bị bệnh còn ngại chữa nhé.”

Bé con có bệnh hay không thì chỉ cô được quyền nói thôi. Tự dưng chó mèo ở đâu xông ra cũng dám ức hiếp bé con nhà cô à, coi cô ra cái gì hả?

Ánh mắt Bùi Tử Thanh cứ đăm đăm nhìn vào chỗ cánh tay đang quàng vào nhau của Linh Quỳnh và Thẩm Hàn Đăng, cười hỏi: “Cô đây là?”

“Là bố anh đấy.”

Bùi Tử Thanh á khẩu.

Linh Quỳnh hơi dùng sức đưa Thẩm Hàn Đăng vào bên trong.

Không ngờ Thẩm Hàn Đăng cũng không hề tránh ra, lẳng lặng đi theo cô.

Thật ra, Linh Quỳnh rất sợ anh sẽ đột ngột phát bệnh thì cô sẽ mất hết mặt mũi mất. May mà Thẩm Hàn Đăng rất hiểu chuyện.

Vào đến bên trong, Linh Quỳnh buông tay anh ra trước, “Người đó là ai vậy?”

Bàn tay Thẩm Hàn Đăng thoáng lướt qua nơi bị Linh Quỳnh khoác vào, “Cô không biết mà cũng dám vặc lại à?”

Linh Quỳnh thản nhiên nói: “Không biết vì sao không dám nói lại?”

Thẩm Hàn Đăng: “Không sợ đắc tội người ta sao?”

“Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là…” một tên NPC thôi mà.

“Chẳng qua chỉ là gì?”

“Là người tôi không biết thôi mà.” Linh Quỳnh ưỡn ngực lên, “Đắc tội thì đắc tội, anh ta có thể làm gì tôi chứ.”

Thẩm Hàn Đăng không nói gì nữa, trong bụng thầm nghĩ, chỉ dùng tiểu xảo một chút thôi là cũng đủ để cô sống dở chết dở rồi!



Bùi Tử Thanh là em họ của Thẩm Hàn Đăng, hai người xêm xêm tuổi nhau.

Lúc ông Thẩm còn sống, Thẩm Hàn Đăng vẫn còn là cục vàng cục bạc, thế nên khó tránh khỏi việc bị bạn bè họ hàng lôi ra so sánh.

Mà bản thân Thẩm Hàn Đăng vốn luôn là đại biểu sáng giá cho câu nói “con nhà người ta”, do đó cũng khiến Bùi Tử Thanh chẳng ưa gì Thẩm Hàn Đăng.

Cái kiểu không thích này chưa từng thay đổi suốt mười mấy năm qua, có thể nói, Bùi Tử Thanh cũng là một người rất chung tình…

Hiện giờ tình hình của Thẩm Hàn Đăng như thế này, Bùi Tử Thanh nhìn thấy mà không đạp thêm một cước mới là lạ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
quyen nguyen hoang leDuyệt thẻ giúp mình nha - sent 2024-04-19 21:07:21
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương