Bách Luyện Thành Thần full

Chương 14: Đế đô

/3886
Trước Tiếp
Xuyên qua núi non trùng điệp, thảo nguyên đồng bằng, vòng qua vô số quận thành, sau nửa tháng, La Chinh cuối cùng cũng đã đến được Đế Đô.

La Chinh vốn cho rằng quận Sùng Dương không phải là quận nhỏ, nhưng khi hắn đứng trước cổng thành của Đế Đô, ngước nhìn cánh cửa dát vàng cao mấy chục trượng, miệng không tự chủ được mà há ra thật to.

Cho dù sự hùng vĩ của Đế Đô đã được khuyếch đại trong sách vở và La Chinh cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc thật sự đặt chân tới nơi đây, vẫn giống như nhà quê lên tỉnh, bị choáng ngợp không nhỏ.

Thật ra, hắn cũng đã được biết về nơi đây thông qua sách vở, sách vở ghi lại cũng cặn kẽ vô cùng, ngay cả hình vẽ mô phỏng cũng có. Ví dụ như cửa thành bằng vàng trước mắt có tên là Vọng Thiên Môn, cao ba mươi sáu trượng, rộng chín trượng. Ba mươi năm trước khi Thích Công chúa của Ma tộc liên hôn với Thái tử Vương triều Phần Thiên, Vọng Thiên Môn này chính là đồ cưới mà Thích Công chúa mang đến.

Trăm nghe không bằng một thấy, khi La Chinh thấy cổng thành được làm từ vàng ròng tinh khiết cùng các loại đá quý này, mới chân chính hiểu ra hàm nghĩa về món đồ hồi môn này của Thích Công chúa: Ở trong mắt Ma tộc chúng ta, người Đông Vực các ngươi đều là người nghèo.

Đi qua Vọng Thiên Môn, La Chinh vừa đi trên đường chính của Đế Đô vừa thưởng thức cảnh vật dọc theo đường đi. Nào là Sĩ Thiên Các cao chừng trăm trượng, nào là Địa Long Đàn nguy nga khổng lồ, còn có cả đủ loại phi thiên liễn bay qua lại...

Những cảnh vật này La Chinh cũng chỉ nhìn lướt qua, thứ hắn quan tâm nhất hiện tại vẫn là Thanh Vân Tông. Qua nhiều lần hỏi thăm, cuối cùng La Chinh cũng đã tìm được địa chỉ của Thanh Vân Tông.

Thanh Vân Tông to lớn đến độ tưởng chừng chiếm đến cả một phần tư Đế Đô. So với hoàng thành, diện tích chiếm cứ còn lớn hơn gấp mấy lần, chưa kể phía sau còn có dãy núi Thanh Vân kéo dài trùng trùng điệp điệp.

So sánh với Vọng Thiên Môn quý khí vô biên, cửa của Thanh Vân Tông trái lại có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều, ngoại trừ ba chữ to Thanh Vân Tông vuông vức phóng khoáng ra thì cũng chẳng còn gì đặc sắc. Bốn phía bao phủ bởi cổ thụ xanh mướt, còn có cả dây leo chiếm cứ, tràn đầy vẻ cổ kính.

Ở bên cửa Thanh Vân Tông là hai đội ngũ đang xếp hàng ghi danh.

Hàng bên trái chưa đến mười người, mà bên phải thì lại dài như rồng rắn, mãi không nhìn thấy điểm cuối, ước chừng có đến hơn ngàn người.

La Chinh không chút suy nghĩ, tiến thẳng về hàng bên trái. Bởi vì người tương đối ít, nên chỉ một lát sau đã tới phiên hắn. Người phụ trách ghi danh nhìn hắn, quan sát một lượt rồi đưa tay ra nói: “Mời lấy văn thư sĩ tộc ra.”

“Văn thư sĩ tộc?” Trên mặt La Chinh đều là dấu chấm hỏi to đùng.

Người phụ trách chỉ chỉ cái bàn rồi bảo: “Ta bên này chỉ tiếp đãi sĩ tộc, nếu ngươi không có văn thư của sĩ tộc, mời ngươi xếp hàng ở bên kia.” Nói xong liền chỉ sang hàng bên cạnh.

La Chinh bây giờ mới hiểu ra tại sao bên này lại chẳng có bao nhiêu người xếp hàng, hóa ra là để phục vụ riêng cho sĩ tộc.

Sĩ tộc là tầng lớp đặc biệt do Hoàng đế sắc phong. Ở trongtoàn bộ đế quốc này, chỉ có số ít gia tộc giàu có, quyền thế mới đủ tư cách để được gọi là sĩ tộc, hơn nữa những gia tộc này hầu hết đều tập trung ở Đế Đô.

La gia của quận Sùng Dương, tất nhiên không thể nào là sĩ tộc, La Chinh đương nhiên không thể cầm ra được cái gọi là “văn thư sĩ tộc” kia.

Hàng dài bên cạnh vốn đang nhàm chán, nhìn thấy một màn hai lúa này của La Chinh cũng bắt đầu phát ra những tiếng cười vang, trên mặt vài người còn lộ ý khinh miệt.

Xếp hàng vốn đã là chuyện nhàm chán đến không thể nhàm chán hơn, một màn này của La Chinh, hiển nhiên trở thành trò cười của rất nhiều kẻ nhàn rỗi.

“Tên nhà quê này từ đâu tới?”

“Đến văn thư sĩ tộc cũng không biết, mấy năm nay Thanh Vân Tông đúng là tiếp không ít người kì lạ.”

Đối với những loại chế giễu này, La Chinh căn bản chẳng có chút phản ứng, có chăng cũng chỉ là gật đầu với người phụ trách kia một cái rồi đi vào cuối hàng ngũ. Hắn đã phải sống cuộc sống của gia nô suốt hai năm và thêm mấy lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, tâm hắn đã trở nên cứng cỏi từ lâu. Loại chuyện khiêu khích chế giễu này, căn bản cũng không làm hắn nổi nóng được, ngược lại còn có thể khiến hắn bình tĩnh hơn.

Tốc độ hàng bên này rất chậm, La Chinh thấy thế bèn nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ chốc lát sau lại nghe thấy tiếng hỏi từ phía trước truyền tới: “Ngươi lần đầu đến tham gia Hải Thí?”

La Chinh gật đầu rồi mở mắt ra, trước mặt là một thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặt mũi hiền lành dễ gần.

Người thanh niên trẻ tuổi thấy La Chinh mở mắt liền nở một nụ cười với hắn, còn nói: “Ta là lần hai rồi.”

“Ngươi vừa mới nói Hải Thí là có ý gì?” La Chinh nói ra nghi hoặc của mình. Hắn biết Thanh Vân Tông chiêu mộ đệ tử vô cùng nghiêm khắc, phải trải qua tầng tầng lớp lớp khảo hạch, mới có tư cách tiến vào Thanh Vân Tông. Chẳng qua, hắn dù sao cũng không phải người của Đế Đô, đối với quá trình tuyển nhận đệ tử của Thanh Vân Tông, hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Thanh niên kia khẽ cười, nói: “Thanh Vân Tông là thánh địa tu luyện của thiên hạ, người muốn gia nhập nhiều vô số kể. Nếu như ai cũng cần tiến hành khảo hạch, thì có mời toàn bộ người trong Thanh Vân Tông đến cũng không giải quyết được bao nhiêu. Cho nên Thanh Vân Tông quy định, ngoại trừ đệ tử sĩ tộc thì những người khác muốn tham gia khảo hạch đều phải thông qua Hải Thí trước.”

“Vị huynh đài này, xin hỏi Hải Thí này rốt cuộc là có những nội dung gì?”Ai cũng nói Thanh Vân Tông vô cùng khó bước chân vào, hiện tại nghe xong quả thật như thế, quy củ nhiều đến vậy, thật không hiểu La Phái Nhiên có gì đặc biệt mà lại trực tiếp được thu nhận, đường đường chính chính trở thành đệ tử nội môn.

Thanh niên kia lại cười nói: “Cái gọi là Hải Thí, thực ra chính là tất cả chúng ta cùng tụ lại một chỗ rồi thi chạy. Thanh Vân Tông quy định, cảnh giới thấp nhất của Hải Thí là Luyện Cốt Cảnh. Dĩ nhiên, Luyện Tạng Cảnh hay Luyện Tủy Cảnh cũng đều có thể tham gia. Nhưng với mỗi cảnh giới khác nhau, yêu cầu đương nhiên cũng khác nhau, ví dụ như Luyện Cốt Cảnh chỉ cần chạy một khoảng cách nhất định là được rồi, còn nếu như là Luyện Tạng Cảnh, thì khoảng cách chạy phải xa hơn.”

Chính là chạy bộ thôi sao? La Chinh chớp mắt, Hải Thí này nghe qua cũng không phải là khó, dù sao ai cũng có thể chạy. Hắn sau khi tiến vào Luyện Tạng Cảnh, hô hấp trở nên dài và sâu hơn, cũng vẫn có thể kiên trì được đối với khoảng cách xa.

Xác định được yêu cầu của Hải Thí xong, lòng La Chinh đã bình ổn hẳn, đứng trò chuyện với thanh niên trẻ kia vài câu, biết được thanh niên này tên là Mạc Xán, là đệ tử của một gia tộc nhỏ ở Đế Đô.

Thanh Vân Tông mỗi tháng tổ chức Hải Thí một lần, thiếu niên này tháng trước đã thất bại một lần, lần này là lần thứ hai.

Tán gẫu một lúc, thời gian lại trôi qua rất nhanh, không biết từ lúc nào đã đến lượt của bọn họ.

La Chinh ghi danh xong, từ chỗ tiếp đãi nhận được một ngọc bội, tất cả thông tin về thân phận đều ghi ở trong.

Thận trọng cất ngọc bội đi, lại nghe Mạc Xán nói: “La Chinh huynh, tối nay tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Hai chữ chạy bộ tuy nghe rất đơn giản, nhưng đường chạy của Thanh Vân Tông lại có chút đặc thù. Cụ thể thế nào, chờ ngày mai huynh sẽ rõ.” Mạc Xán suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ta thấy La Chinh huynh hẳn là người từ phương xa đến, nếu không có chỗ ở, chi bằng đến nhà ta tá túc đi?”

Mạc Xán quả thật là một người nhiệt tình. Nhưng La Chinh khéo léo từ chối, hai năm nhân tình ấm lạnh đủ để hắn rõ ràng rất nhiều chuyện. Vô công bất thụ lộc, rất nhiều chuyện không nên nghi ngờ người khác, nhưng cũng nên không dễ dàng tin người.

Đột nhiên, từ cửa Thanh Vân Tông có không ít người đi ra, phần lớn đều mặc trường bào trắng, chỉ có một số ít là màu đen.

Thấy La Chinh nhìn bọn họ, Mạc Xán liền lên tiếng: “Những người mặc trường bào trắng, đều là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông, đợi khi chúng ta vượt qua được Hải Thí, thông qua khảo hạch, liền có đủ tư cách khoác trường bào trắng.’’

“Còn màu đen thì sao?” La Chinh thắc mắc.

“Màu đen? Trường bào đen chính là đệ tử nội môn! Dù địa vị hay quyền lợi, hay thậm chí là đan dược được nhận mỗi tháng đều tốt hơn ngoại môn nhiều! Cha ta đã đặt cho ta một mục tiêu, đó chính là có thể khoác lên người trường bào màu đen, trở thành đệ tử nội môn.” Trên mặt Mạc Xán tràn đầy khát khao nói.

La Chinh gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng lại chợt nghĩ tới La Phái Nhiên. Hôm đó La Tuấn Dật ở trong gia tộc tuyên bố La Phái Nhiên được tuyển chọn là đệ tử nội môn, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Thiên Địa Tạo Hóa Đan thật sự thần kì như vậy, có thể khiến công lực La Phái Nhiên tiến nhanh như vậy?

Đang miên man suy nghĩ, phía trước bỗng dưng xuất hiện sáu bảy người khoác trường bào đen đi về phía bên này, trong đó có một người nhìn về phía La Chinh, trên mặt lộ vẻ khinh thường: “La Chinh! Thật không nghĩ là ngươi vẫn còn sống, lại dám nghĩ đến chuyện ghi danh ở đây. Ngươi đang vọng tưởng có thể khảo hạch vào Thanh Vân Tông sao?’’

La Chinh tập trung nhìn kỹ, thấy rõ ràng được tướng mạo của người kia, trong lòng cười lạnh một tiếng. Thật đúng lúc, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
anhchienDuyệt thẻ đi ad ơi. Đang đọc cuốn - sent 2023-12-02 00:10:24
bachyeuuDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-06-25 20:14:15
toannguyen123duyệt thẻ ad ơi - sent 2023-04-23 10:54:16
heo xinhAd oi.duyet thẻ giùm cái - sent 2023-03-28 13:45:52
heo xinhDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-03-28 13:34:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương