Làm Màu Ký full

Chương 26: Ở chung

/241
Trước Tiếp
Lần đầu tiên cô gặp cậu ẩm dễ tính vậy! Tô Tùy Ảnh và Tô Tử Hằng còn kén chọn hơn nhiều.

“Anh đừng nói vậy chứ, anh có tiền thế cơ mà, thuê đầu bếp nhà hàng năm sao về nhà chỉ mất vài phút chứ mấy! Đói bụng có thể chọn món được!” Tần Ngạn giật giật khóe miệng, “Mấy tri thức quái quỷ này của cô từ đâu ra vậy?” Mạc Tiểu Thu cười, “Tổng Giám đốc bá đạo yêu tôi.” Tần Ngạn: “...” “Ha ha.” Tần Ngạn đột nhiên nheo mắt vẻ gian xảo, “Cô nghĩ cho tôi như thế, hẳn tôi nên cảm động, nhưng mà...” “Nhưng mà cái gì?” Mắt Mạc Tiểu Thu sáng lấp lánh, có cửa khuyên Tần Ngạn về nhà rồi! “Nhưng mà cứ nghĩ mục đích của cô không được đơn thuần, tôi lại chẳng muốn về nhà chút nào.” “Tôi nào có mục đích gì đâu! Anh hiểu lầm rồi!” Mạc Tiểu Thu cười khoe tám cái răng, có chết cũng không thể nói cô muốn bớt tiền viện phí được.

“Cô muốn mò vào nhà, sau đó có ý xấu với tôi, nghĩ tôi bị thương thế này sẽ nghe cô một phép? Tôi nói cô biết, nằm mơ đi! Tôi sẽ không để có thực hiện được âm mưu đâu!” Mạc Tiểu Thu: “...” Cô méo miệng, “Mấy tri thức quái quỷ này của anh từ đâu ra vậy?” Tần Ngạn: “Tổng giám đốc bá đạo và cô giúp việc.” Mạc Tiểu Thu: “...” Cô thấy nếu cứ tiếp tục thế này, mình có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Thế nên Mạc Tiểu Thu quyết tâm về nhà, dù Tần Ngạn quắc mắt tỏ vẻ không muốn.

Dù làm người giúp việc 24/24 thì cũng phải có thời gian tắm rửa thay quần áo chứ! Quả nhiên Tô Tùy Ảnh vẫn chưa về.

Mạc Tiểu Thu không yên tâm, gọi điện thoại cho Tô Tùy Ảnh, song từ đầu chí cuối vẫn ngoài vòng phủ sóng không liên lạc được.

Mạc Tiểu Thu tìm tên Tô Tử Hằng trong danh bạ, nhìn một chốc, cuối cùng vẫn không gọi anh ta.

Mạc Tiểu Thu khóa màn hình, bực bội nằm trên giường.

Cô rất lo cho Tô Tùy Ảnh, nhưng lại không biết mình có thể làm gì cho cô ấy, cảm giác bất lực này thật giống với mùa hè nhiều năm trước, trừ tiếng ve kêu ra thì chẳng còn gì khác.

Sáng ra, lúc Mạc Tiểu Thu thức giấc, trên mặt còn vương nước mắt.

Mạc Tiểu Thu nhìn mình trong gương, không biết sao lại tự động xuống bếp, đến khi có sực tỉnh thì một phần điểm tâm nóng hổi đã được cho vào hộp cơm giữ nhiệt.

Tần Ngạn cả đêm không ngon giấc.

Anh vốn kén giường, bệnh viện lại ồn ào, dù ban đêm vẫn có thể nghe được tiếng khóc lóc từ cuối hành lang vắng lại bám đáng sợ.

Tần Ngạn bực dọc gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Thu, kết quả cô lại tắt máy.

Sau khi gọi đến lần thứ n vẫn không ai nghe máy, Tần Ngạn bèn ném điện thoại vào vách tường.

Mạc Tiểu Thu vừa đẩy cửa vào, thấy thế thì giật mình suýt đánh rơi hộp cơm trong tay.

Mạc Tiểu Thu vỗ ngực, lườm Tần Ngạn, “Mới sáng sớm anh đã lên cơn gì đấy?” Thấy Mạc Tiểu Thu, Tần Ngạn nổi nóng gào lên, “Ai cho cô tắt máy hả? Cô không biết thân phận của mình à? Hộ lý 24/24 thì lúc nào cũng phải ở bên cạnh tôi chứ! Cô chẳng những không có mặt mà còn dám tắt điện thoại! Tôi muốn trừ lương của cô!”

Mạc Tiểu Thu liếc xéo, nếu không chắc chắn Tần Ngạn là đàn ông, cô sẽ tưởng anh đến kỳ nguyệt san.

“Tôi mang bữa sáng đến cho anh này, ăn không?” Mạc Tiểu Thu giơ hộp cơm giữ nhiệt trong tay lên, cố gắng mỉm cười.

Tần Ngạn sửng sốt, mãi hồi lâu mới hỏi, “Cô làm hả?” Mạc Tiểu Thu gật đầu, “Tôi làm.” Tần Ngạn cố kiềm chế không nhếch môi cười, ra vẻ đại gia nói, “Lấy ra đây.” Mạc Tiểu Thu: “...”

Mạc Tiểu Thu lâu ngày không về nhà, trong nhà cũng không có nguyên liệu gì, nên chỉ làm cháo trứng muối thịt nạc mà thôi.

Nhưng tay nghề của Mạc Tiểu Thu không cần phải nói, hạt gạo mềm nhừ ngon miệng, trứng muối và thịt nạc vào miệng là tan.

Nắp hộp giữ nhiệt vừa mở ra, Tần Ngạn đã sáng mắt lên.

Anh múc một thìa cho vào miệng, thấy ngon đến mức từng lỗ chân lông đều cảm thấy thư thái.

Mạc Tiểu Thu nhìn Tần Ngạn ăn như hổ đói, tự tin hỏi, “Thế nào, ngon không?” “Tàm tạm!” Tần Ngạn đáp, lại múc một thìa nữa.

Mạc Tiểu Thu không tranh cãi cùng cái người nói một đằng làm một nẻo này, mà tiếp tục dụ dỗ, “Ngày nào tôi cũng nấu cho anh ăn được không?” “Được...” Tần Ngạn vừa trả lời một tiếng liền nheo mắt lại vẻ cảnh giác, “Cô có mục đích gì hả?” Mạc Tiểu Thu làm động tác lan hoa chỉ, cười dối trá, “Ôi, nghe anh nói kia, tôi có thể có mục đích gì chứ? Nếu thấy cơm bệnh viện không ngon, không bằng anh xuất viện về nhà đi, hàng ngày tôi đưa cơm cho anh, thế nào?” Tần Ngạn buông bát đũa xuống, “Vậy thì quên đi.

Trình độ của cô cũng chỉ có thể.

Tôi có đầu bếp năm sao mà, muốn gọi món lúc nào cũng được.” Mạc Tiểu Thu: “...” Anh không chịu cho qua chuyện này đúng không? Hôm qua cô được phổ cập thường thức mới biết bếp trưởng chân chính rất hiếm khi nhận làm đầu bếp riêng, vì như vậy là không tôn trọng nghề nghiệp của bọn họ.

“Vậy anh nói đi, rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu xuất viện?” Mỗi ngày mười hai nghìn đấy! Phòng tổng thống của khách sạn năm sao cũng chưa có giá này đâu “À, nói vậy là cô đặc biệt hi vọng tôi xuất viện phải không?” “Ừ! Chỉ cần anh chịu xuất viện, muốn thế nào cũng được!” Mạc Tiểu Thu trịnh trọng gật đầu.

“Chỉ cần tôi xuất viện, muốn thể nào cũng được?” “Đúng!”

Tần Ngạn khẽ nhếch môi, nở nụ cười chuẩn mực, khiến anh nom đặc biệt bảnh trai, “Vậy thì tốt, tôi muốn cô ở chung với tôi.” “Cái gì???” Mạc Tiểu Thu bùng nổ, bóp cổ Tần Ngạn, hận không thể bóp cho anh chết luôn.

Đúng lúc này, bác sĩ đến kiểm tra phòng, lần chần ngoài cửa không biết có nên ngăn lại hay không.

Hai người này cứ dăm ba ngày lại cãi nhau một trận, thật không chịu yên chút nào! Mặt Tần Ngạn đỏ bừng, cố hết sức gỡ tay Mạc Tiểu Thu ra, cuối cùng cũng lấy lại được quyền tự do hít thở ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc.

“Khụ khụ...

Khụ khụ...” Tần Ngạn thở hổn hển, “Chết tiệt, cô muốn giết tôi à! Khụ khụ...” “Hừ!” Mạc Tiểu Thu hừ lạnh, “Giết anh đã là hời cho anh rồi đấy, đồ dê xồm, dám có ý xấu như thế! Tôi nói anh biết, Mạc Tiểu Thu tôi đây thà chết vinh còn hơn sống nhục, quyết không để anh ép buộc đâu!” Bác sĩ đang đứng ngoài cửa nghe vậy thì giật mình, hết nhìn Tần Ngạn lại quay sang Mạc Tiểu Thu, vẻ không thể tin nổi.

Cậu Hai nhà họ Tần trong lời đồn, Don Juan lừng lẫy của thành phố S này...

gu mặn quá thể! Vừa rồi anh ta không vờ như không thấy mà quay lưng đi thật là đúng đắn, tin tức này khác nào một quả bom! Gương mặt đỏ bừng vì ngạt thở của Tần Ngạn biến thành màu đỏ tía, anh hét lên, “Cút đi cho tôi!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
llisablpNa9 quá vô dụng, chả làm đc cái tích sự gì! - sent 2021-05-17 21:34:25
llisablpKo ưa con nu9. Ghét vl - sent 2021-05-16 22:34:25
nguyenthituyettrinhSao ben waka toi hon 270 chuong.co phan ngoai truyen nua - sent 2021-05-11 18:07:30
daicalanhdaofull rồi đó bà - sent 2021-05-11 16:32:38
nguyenthituyettrinhTruyen full chua ad - sent 2021-05-11 15:56:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương