Người Trong Mộng full

Chương 3: Tàu điện ngầm kinh hồn (3)

/75
Trước Tiếp
Anh chàng thần bí lôi kéo cô bỏ chạy, nước mưa men theo cánh tay hai người hội tụ rồi rơi thành từng giọt xuống đất.

Hai người trốn vào một tiệm nhỏ bên đường, dưới mái hiên chắn mưa, Lâm Âm len lén quan sát anh chàng thần bí. Anh chàng này xuất hiện rất nhiều lần trong các giấc mơ của cô, mỗi lần một tạo hình, có điều cô chưa bao giờ thấy rõ khuôn mặt anh ta, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng ít. Nhưng chỉ cần anh ta xuất hiện là cô sẽ an tâm rất nhiều.

Lâm Âm thở phào, nhưng vừa quay đầu lại thì hồn vía liền lên mây.

Cửa tiệm này không to, nhìn một lượt là biết kinh doanh “lĩnh vực” gì. Trong quầy bày đủ các loại hũ, nhà giấy, hình nhân... Nếu như là trước đây thì cô còn có thể chỉ trỏ mà nói - Chậc chậc, nhìn biệt thự này, xe xịn này, còn có vệ sĩ, người hầu... ái chà chà, lại có cả mỹ nữ nữa, xem ra cuộc sống dưới âm phủ cũng phong phú phết. Nhưng hiện tại, cô chỉ có cảm giác chân nhũn như con chi chi.

Trên màn hình LED là dòng chữ: Cửa hàng phục vụ tang lễ 24h. Bên cạnh là tấm bảng đề chi tiết: Hũ tro cốt (nhiều cấp bậc), áo liệm, đồ cúng, đồ đưa ma, tủ xác đông lạnh, vận chuyển xác nhiều loại hình...

Trong nháy mắt, Lâm Âm lạnh cả người, cứ như có một đám người đang ra sức “quạt mát” cho cô. Cô theo bản năng nhích lại gần anh chàng thần bí, dường như làm vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Anh chàng thần bí thấy bàn tay đang nắm tay mình của Lâm Âm run rẩy, bèn lật lại nắm lấy tay cô, hỏi: “Giấc mơ lần này là thể loại gì?”

Hả...?

Trong đêm mưa lạnh đột nhiên có một bàn tay ấm áp, dày rộng nắm lấy tay mình khiến đại não Lâm Âm ngưng hoạt động mất vài giây. Cô nhỏ giọng trả lời: “Tôi không biết, có vẻ như là thể loại kinh dị.”

Lâm Âm vừa nói vừa cẩn thận quan sát anh chàng thần bí, chỉ sợ anh ta ghét bỏ mình.

Anh chàng thần bí không nói gì càng khiến Lâm Âm thêm lo lắng. Quần áo ướt nhẹp dính sát vào người, lạnh tới tận xương, nếu như không phải bị anh chàng thần bí nắm tay lôi đi, cô nhất định sẽ hét ầm lên rồi chạy trốn càng xa nơi này càng tốt.

Thời gian trong căn phòng như ngừng lại. Sau khi ổn định lại, Lâm Âm bắt đầu quan sát cửa tiệm, phát hiện có hai hàng vòng hoa dẫn tới một nơi tối đen.

Cộp, cộp, cộp...

Có tiếng bước chân!

Cộp, cộp, cộp...

Tiếng bước chân từ trong bóng tối chậm rãi tiến đến gần, một bóng người dần dần xuất hiện.

Lâm Âm lùi về sau một bước, nếu như xuất hiện cái thứ gì quỷ quái, cô nhất định phải cách nó thật xa.

“Hai người muốn đăng kí dịch vụ gì?”

Một thanh niên tóc húi cua, mặc áo phông nhăn nhúm đi ra từ trong bóng tối. Vừa nhìn bọn họ vừa ngáp như thể vừa mới ngủ dậy.

Lâm Âm thở phào một hơi, may không phải thứ gì quỷ quái. Cô hỏi: “Chỉ có một mình anh?”

Thanh niên gật đầu, đáp: “Hôm nay tới phiên tôi trực đêm, thấy trời mưa lại không có khách nên vào trong nằm một lúc.”

Có cửa tiệm nào mở cửa mà dám không có người trông?

Có cửa tiệm của anh ta dám.

Nhưng mà loại cửa tiệm này, có tên trộm nào dám mò tới?

Thanh niên cau mày nhìn hai người: “Ngoài trời mưa to, hai người bị ướt hết rồi, rất dễ bị cảm. Đợi đó, tôi đi lấy ít khăn giấy cho hai người.”

Nói rồi, anh ta tìm hộp khăn giấy từ trong đáy một quầy đồ đưa cho Lâm Âm.

“Cảm ơn.”

Lâm Âm nhận lấy khăn giấy lau mặt và cổ, tiện tay vắt tóc ướt, nước nhỏ tí tách xuống sàn nhà. Cô cảm thấy mình thật nhếch nhác, hai chân dưới chân váy đã lạnh cóng tới mất cảm giác.

Lâm Âm liếc nhìn anh chàng thần bí bên cạnh. Dù đã ướp nhẹp cả người nhưng anh ta vẫn không có ý định bỏ khẩu trang ra.

Lâm Âm rụt rè hỏi: “Ân nhân, ngài có muốn lau tạm một chút không?”

Ân nhân...

Lâm Âm phát hiện trước khi anh chàng thần bí khoát tay từ chối, hình như đã đờ người ra mất vài giây. Cô cúi đầu, tiếp tục lau tóc mình.

Anh thanh niên trông tiệm tang lễ cằn nhằn: “Mắc mưa rất dễ ốm, nhất là mặc quần áo ướt, có cáu kỉnh thì cũng phải quan tâm tới cơ thể mình...”

Lâm Âm há hốc mồm khi thấy anh thanh niên trông tiệm nhiệt tình rút một đống giấy ra, “hớn hở” đi tới chỗ anh chàng thần bí chà lau, tay còn muốn gỡ khẩu trang của anh ta ra.

Giây phút đó, Lâm Âm không dám chớp mắt.

Anh chàng thần bí đẩy tay anh thanh niên trông tiệm ra: “Tự tôi làm được.”

Lâm Âm nín thở chờ đợi khoảnh khắc anh chàng thần bí tháo khẩu trang xuống. Đột nhiên một bóng đen lảo đảo xuất hiện sau lưng anh ta.

“A! Có...” Lâm Âm chưa kịp hét xong, anh chàng thần bí đã nghiêng người đá bay bóng đen kia.

Đá bay...

Lâm Âm đang định vỗ tay khen ngợi cú đá vừa rồi của anh chàng thần bí thì bị người đánh lén hấp dẫn ánh mắt.

Người này mặc một bộ quan phục thời Thanh, có bổ tử* trước ngực, người xưa thường dựa vào các hình thêu chim thú trên bổ tử để phân chia các văn võ bá quan. Cách hơi xa nên Lâm Âm không thấy rõ hình thêu trên bổ tử là loại chim gì, chỉ thấy láng máng tạo hình giương cánh. Có thể đoán đây là một quan văn, nếu không sẽ không bị anh chàng thần bí đánh bại dễ dàng như vậy.

(*) Bổ tử: một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên. Tấm vải vuông này trước thế kỷ 16 còn có tên là “hung bối” và “hoa dạng”.

Cô dám cá người này nhất định là cùng một phe với con ma áo đỏ ở ga tàu điện ngầm.

Anh chàng thần bí nói: “Xem ra nơi này không thể ở lâu.”

Lâm Âm gật đầu, anh thanh niên trông tiệm nghệt mặt ra: “Hai người đang đóng phim đấy à?”

Thấy “tên quan” nằm trên đất loạng choạng bò dậy, anh chàng thần bí lập tức lôi kéo hai kẻ ngốc đang chết sững người chạy ra ngoài.

Lâm Âm quay lại nhìn, thấy “tên quan” đang chân nam đá chân chiêu đuổi theo bọn họ thì như được “thần tiếp sức”, cắm đầu cắm cổ mà chạy thục mạng.

Trời đã tạnh mưa nhưng trên đường vẫn còn dấu nước, nước bắn lên khi bọn họ chạy qua.

Ba người dừng lại trước cửa một tòa cao tầng. Nơi này đã cách tiệm tang lễ rất xa, có vẻ như đã cắt đuôi được “tên quan” kia.

Thoát chết trong gang tấc, thanh niên trông tiệm thở phì phò nói: “Đại ca, đại tỷ, cùng nhau trải hoạn nạn một hồi mà em còn chưa biết tên hai người đâu. Em tên là Tô Mang, Tô trong Tô Đông Pha, Mang trong Mangguo (quả xoài)*.

(*) -Tô Đông Pha: Tô Thức - một nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống.

- Quả xoài trong tiếng Trung phát âm là [mángguǒ] cùng âm với từ Mang.

Dù sao cũng là bạn vào sinh ra tử, không thể đến cả tên cũng không biết. Lâm Âm cười đáp lời: “Tôi là Lâm Âm.”

Hai người nói xong đều nhìn chàng trai thần bí với ánh mắt mong chờ, chỉ nghe thấy anh ta nói: “Sáu hộp (Lục Hợp).”

Sáu hộp? Lâm Âm ngẩn ra.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
just_thientrangTruyện rất cuốn, nhưng mà cảm thấy 75 chương thì quá ít rùii TvT mình nghĩ đọc đến chương thứ 75 sẽ còn ngoại truyện nữa nhưng mà không có. Dù gì thì truyện cũng dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất, chúc mọi người có khoảng thời gian vui vẻ khi đọc truyện - sent 2021-09-25 15:42:54
hangkimTruyện ma hay sao vậy ạ đáng sợ k vay ad - sent 2021-04-19 13:31:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương