Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 41: Cho em nếm mùi thế nào là lợi hại

/1555
Trước Tiếp
ghi là đã có một đứa con trai bốn tuổi, còn...

còn...”

Khí thế của Tạ Tây Trạch càng lúc càng đáng sợ hơn, cuối cùng trợ lý không dám nói tiếp nữa, vội vàng đặt tài liệu xuống trước mặt Tạ Tây Trạch.

“Vậy thì tự ngài xem đi ạ!” Trợ lý run rẩy đặt chiếc máy tính bảng xuống trước mặt Tạ Tây Trạch, sau đó vội vàng lui ra sau, định chuồn cho nhanh.

Đây là thông tin mà anh ta điều tra ra được trong thời gian ngắn nhất, dù không quá chi tiết nhưng cũng không thiếu gì nhiều.

Lúc đầu trợ lý còn định tìm kiếm cả ảnh của cậu con trai, nhưng sau khi nghĩ lại thì quyết định bỏ qua, làm vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Lần này vốn Mạc Ương Ương cho rằng mình dù sợ hãi nhưng không hề nguy hiểm chút nào, trốn thoát được Tạ Tây Trạch, nhưng thật ra...

với trình độ ngụy trang cùi bắp của cô thì không có chút tác dụng gì với anh.

Từ bàn tay, đôi mắt, hơi thở, chiều cao, cho dù Mạc Ương Ương không lộ mặt thì vẫn để lộ vô số sơ hở khi đứng trước Tạ Tây Trạch.

Anh không vạch trần ngay tại đó chẳng qua là vì thứ anh muốn còn nhiều hơn nữa.

Nhưng...

Tạ Tây Trạch không ngờ rằng chỉ mấy năm không gặp mà Mạc Ương Ương lại giỏi đến thế.

Họ tên trên tài liệu là Hàn Ương Ương, tình trạng hôn nhân là đã kết hôn, có một đứa con trai bốn tuổi.

Lúc làm hộ khẩu, sau khi cân nhắc kỹ thì Mạc Ương Ương quyết định viết mình đã kết hôn, dù sao thì cô cũng đã có con rồi, làm vậy tránh được phiền phức không đáng có.

Về phần bố của đứa nhỏ thì cô nói với mọi người là đã chết rồi.

Giờ phút này trợ lý và vệ sĩ trong phòng đều đang nghĩ cách trốn khỏi nơi đây.

Mẹ nhà nó, sợ chết mất thôi.

Bình thường áp lực mà Tạ Tây Trạch mà mang đến cho bọn họ đã rất lớn, thường xuyên khiến họ cảm thấy như có cả một quả núi đang đè nặng trên người, thế nhưng vào giây phút này, chỉ cần ở đây thêm vài phút là họ sẽ tắt thở luôn.

Tạ Tây Trạch nhìn chằm chằm vào tập tài liệu về Mạc Ương Ương, gương mặt u ám, âm trầm, không hề thấy nụ cười mỉm khiêm tốn thường ngày đầu, sâu trong đôi mắt là mây đen ùn ùn, báo hiệu dông bão sắp tới.

Anh đưa tay ấn vào ảnh chụp của Mạc Ương Ương, đột nhiên cười nói: “Mới không gặp có mấy năm mà em đã giỏi hơn đó.”

Trợ lý run cầm cập, cậu bảo đảm là cô em giao đồ ăn kia thảm rồi!

Mạc Ương Ương đang nấu cơm đột nhiên hắt xì hai cái, sau đó cảm thấy lưng lạnh toát, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Cô lẩm bẩm: “Không phải là bị ốm đó chứ?” Mười mấy phút trôi qua, Mạc Ương Ương bê ba đĩa thức ăn lên: “Quý khách xem đã đủ hay chưa? Nếu chưa thì tôi làm thêm.” Rõ ràng chỉ là những món ăn thường ngày nhưng hương thơm như sống dậy, xông thẳng vào khoang mũi, khiến người ngửi được phải chảy nước miếng ròng ròng.

Người đàn ông trung niên không kìm được, nuốt nước bọt, “Thơm quá...” Mạc Ương Ương mỉm cười, không đáp.

Người đàn ông trung niên kia gắp một ít khoai tây thái sợi xào chua cay, sau khi ăn xong vẻ mặt ông ta dần thay đổi.

Sau đó không ngờ người đàn ông đã đứng tuổi lại đỏ mắt: “Tôi...” Người thanh niên kia cười lớn: “Xem đi, tôi đã bảo rồi mà, mấy quán ăn bé xíu này chắc chắn chỉ dành cho lợn mà thôi, chắc là tởm đến mức khóc luôn rồi chứ gì?” Vừa nói xong thì đã bị phản dame.

Người đàn ông trung niên ấy đột nhiên bật khóc: “Cậu chủ, cậu nếm thử đi, ngon lắm đấy, giống hệt hương vị món ăn mẹ tôi làm khi còn bé.

Mẹ tôi rất hay làm món này, nhưng sau khi bà qua đời, tôi chưa từng được ăn lại món khoai tây thái sợi xào chua cay nào ngon như vậy nữa...” Cậu thanh niên kia khinh thường hừ một tiếng.

Cậu ta khoanh tay ngồi nguyên tại chỗ, nhìn mấy món ăn trên bàn với ánh mắt ghét bỏ.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên kia càng ăn càng nhanh, cộng thêm mùi thơm kia nữa...

Thật sự kỳ lạ quá đi mất! Thanh niên kia nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nể mặt nếm thử một miếng.

Cậu ta tháo khẩu trang ra, gắp một miếng nếm thử với vẻ ghét bỏ, sau đó hai mắt trợn tròn, nhìn Mạc Ương Ương với ánh mắt khó tin.

Mạc Ương Ương nở nụ cười xã giao với cậu ta.

Tiếp sau đó cô không cần phải nói gì nữa, ba món ăn đơn giản kia nhanh chóng bị hai người ăn sạch.

Sau khi ăn xong, hai người lại gọi thêm bốn món nữa.

Chờ khi bọn họ ăn hết cọng rau cuối cùng, Mạc Ương Ương đi tới nói: “268 tệ, thanh toán bằng tiền mặt hay bằng trả bằng điện thoại?” Người đàn ông trung niên mau chóng lấy ba trăm tệ ra.

Mạc Ương Ương xoay người đi lấy tiền thừa để trả lại.

Đột nhiên, từ sau lưng, một giọng nói đầy hoài nghi vang lên, “Mạc Ương Ương?” Người thanh niên đẹp trai kia vỗ bàn một cái, đột ngột đứng bật dậy, chỉ vào Mạc Ương Ương nói: “Đúng vậy, là cô, tôi nhớ ra cô rồi...

Cô chính là Mạc Ương Ương...”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương