Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 5: Không khiến người khác cảm thấy buồn nôn thì sẽ chết à?

/1555
Trước Tiếp
Mạc Thị Tuyền quay phắt lại nhìn Mạc Ương Ương.

Tuy cô ta đang ra sức kiềm chế nhưng cái nghiến răng kèn kẹt đã tố cáo sự tức giận và đố kị của cô ta lúc này.

Ai cũng được, nhưng tại sao lại là Mạc Ương Ương? Mạc Ương Ương biết mình không thể trốn được, cứng ngắc quay người lại: “Tôi...

không...

không...” Ánh mặt trời ban trưa cực kỳ chói mắt.

Khoảnh khắc Mạc Ương Ương nhìn thấy người ngồi trong xe, cô bất giác nhắm mắt lại.

Người này quá chói mắt, chói hơn cả ánh mặt trời ngoài này.

Giây lát sau, Mạc Ương Ương mở mắt ra nhìn vào đôi mắt khiến người ta một khi đã nhìn thấy thì khó lòng mà quên ấy.

Đôi mắt của Tạ Tây Trạch rất sáng, đồng thời cũng lạnh lẽo như băng tuyết.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Mạc Ương Ương không dám nói ra bất cứ lời từ chối nào, cô nuốt nước bọt nói: “Dạ, Ngũ gia!” Cô yêu thầm Tạ Phong Miên bao nhiêu năm thì sợ Tạ Tây Trạch bấy nhiêu năm, sợ đến mức chỉ cần nghe thấy giọng anh là run lẩy bẩy.

Người ngoài đều nói, Ngũ gia của nhà họ Tạ là chính nhân quân tử, nho nhã lịch sự.

Thế nhưng Mạc Ương Ương thì lại chỉ muốn xả vào mặt người ta mà nói, anh là đồ cầm thú! Mạc Thị Tuyển siết chặt nắm đấm trong tay, ngọn lửa đố kị trong lòng cô ta đang bốc cháy ngùn ngụt.

Trước giờ cô ta vẫn luôn hận Mạc Ương Ương, nhưng...

chưa bao giờ hận như lúc này.

Tại sao con khốn này đã sa cơ thất thể rồi mà vẫn còn có thể nhận được sự quan tâm của Ngũ gia? Địa vị của nhà họ Tạ như thế nào, Tạ Ngũ gia có thân phận cao quý đến nhường nào? Mà Mạc Ương Ương thì có tài cán gì cơ chứ, chẳng qua chỉ là một đứa ngu si thấp hèn giành mất vị trí cô chủ nhà họ Mạc của cô ta mà thôi.

Mạc Thị Tuyển cố gắng kiềm nén cảm giác ghen tức trong lòng rồi nở nụ cười dịu dàng nhưng méo mó, nói: “Ương Ương, chân cậu có đau không?”

Mạc Ương Ương: “Biển!” Mạc Thị Tuyền lập tức đỏ mặt, đôi mắt thì ngấn lệ, cắn môi sợ hãi, đồng thời kéo góc áo của Mạc Ương Ương, khóc lóc nói: “Ương Ương, cậu đừng như vậy, tớ biết cậu không phải người như thế, mấy ngày qua cậu phải chịu nhiều ấm ức rồi.

Cho tớ thêm chút thời gian, tớ sẽ nhanh chóng khuyên nhủ bố mẹ để cậu được về nhà...” Mạc Thi Tuyển rất giống bà Mạc, cho nên những đường nét trên gương mặt cô ta rất đẹp.

Nhất là đôi mắt, khi khóc sẽ làm cho người ta cực kỳ muốn bao bọc, yêu thương.

Hai năm trước, Mạc Ương Ương đã bị đôi mắt này lừa, làm cô cảm thấy cô gái này vừa dịu dàng lại vừa tốt bụng.

Đến hôm nay, Mạc Ương Ương chỉ muốn tát cho mình một cái thật đau, cô đúng là mù thật rồi, tại sao ngày đó không hiển tặng luôn đôi mắt này cho người cần chứ, đúng là có mắt như mù mà.

Mạc Ương Ương khinh bỉ nói: “Mày không khiến người khác cảm thấy buồn nôn thì sẽ chết à?” Mạc Thị Tuyển tỏ vẻ ấm ức, sợ hãi nhìn Tạ Tây Trạch: “Ngũ gia, không sao đâu ạ, Ương Ương chỉ hơi cáu kỉnh như vậy thôi chứ con người cậu ấy tốt lắm...

Ngũ gia đừng chê cười!” Mạc Ương Ương cảm thấy buồn nôn không chịu nổi, bèn kéo cửa sau xe chui vào.

Thế nhưng lại nghe thấy Tạ Tây Trạch lạnh lùng nói: “Xuống.” Mạc Thị Tuyển nghe xong, trong lòng lập tức dấy lên hi vọng, những lời cô ta vừa nói đã có tác dụng rồi? Cô ta đang định nói tiếp thì một bàn tay thon dài như ngọc cầm một chiếc khăn tay bằng tơ tằm thò ra khỏi cửa kính xe.

Bàn tay ấy quá đẹp, ngón nào ra ngón ấy, móng tay được cắt gọn gàng giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo khiển Mạc Ương Ương sững ra.

“Lau tay nắm cửa ghế phụ đã.” Mạc Ương Ương ngẩn người: “Hả?” Tạ Tây Trạch: “Bẩn.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương