Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 136: Yêu hận giang hồ - hành vi đáng xấu hổ

/816
Trước Tiếp
Nghĩ đến đây, Bạch Thần không do dự nữa.

Cô đạp vào mông Lâm Kỳ một phát.

Lâm Kỳ bất ngờ bị đánh lén, nhào về phía trước một đoạn rồi ngã lăn ra đất.

Bởi vì Bạch Thần đá rất mạnh, chỉ nghe “cạch” một tiếng, miệng Lâm Kỳ đập vào phiến đá xanh trên sân tập, sau đó một vũng máu tươi rất lớn chảy ra.

Có lẽ răng gã đã gãy rồi.

Bạch Thần vui mừng nghỉ, không biết gương mặt của Lâm Kỳ sẽ như thế nào khi thiếu răng nhỉ? Liệu giá trị nhan sắc có giảm hẳn hay không? Đây mới chỉ là khởi đầu cho cuộc sống đau khổ của gã! “A! A! A!” Sau mấy giây ngây người ngắn ngủi, rốt cuộc Lâm Kỳ cũng phát ra tiếng hét thảm thiết.

Gã đau đớn che miệng.

Một ít máu tươi chảy ra từ kẽ tay Lâm Kỳ.

Gã đau đến mức run rẩy dữ dội, mắt rơm rớm nước.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, một vài đệ tử Hoài Sơn ở gần gã mới phát hiện Lâm sư đệ bị thương.

Đang yên đang lành, sao lại ngã chảy máu mồm thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không ai chú ý đến cú đạp của Bạch Thần.

Một lúc lâu sau, Lâm Kỳ mới chật vật ngồi dậy, máu vẫn liên tục chảy từ miệng, khỏi phải nói là đáng thương biết bao nhiêu.

Lâm Kỳ vừa đau đớn, vừa sợ sệt, vừa kinh hoàng.

Tại sao cuộc sống của gã lại khốn khổ như thế chứ! Tại sao lại để mình gã sống khổ sống sở trên đời này?

Tại sao gia đình gã lại rơi vào bước đường bị chém đầu cả nhà?

Tại sao? Tại sao? Rõ ràng cha gã là anh hùng cái thế! Rõ ràng gã phải là con trai Tướng quân đầy vẻ vang! Lâm Kỳ điên cuồng hồ trời xanh bất công, thế giới này bất công ở trong lòng.

Sau này, có phải ngày nào gã cũng sẽ bị những kẻ cục mịch này ức hiếp, hơn nữa còn không có sức đánh trả hay không? Bạch Thần thành công chỉ với một chiêu, bèn lùi vào giữa đám người, mừng thẩm trong lòng.

Sau này, ức hiếp Lâm Kỳ chính là công việc mà cô muốn làm.

Phải trả lại hết sự lấy lòng của nguyên chủ với gã trong cốt truyện.

Bây giờ Lâm Kỳ mới mười bốn tuổi, võ công chưa tốt như nguyên chủ, hơn nữa cơ thể lại hơi gầy yếu, trông hơi suy nhược, ức hiếp gã một chút cũng không mang đến áp lực gì.

Rất nhiều đệ tử đều dừng lại, xúm vào xem xét.

“Sao vậy Lâm sư đệ, sao lại bị thương thế? Đệ bị ngã à?” “Miệng bị thương rồi, trời ạ, liệu có bị hủy dung không? Tội cho khuôn mặt tuấn tú của sư đệ! Hy vọng sau này đệ ấy đừng trở thành kẻ sứt môi!” “Ai khiến đệ bị thương vậy? Đáng thương quá.” Lâm Kỳ tiếp tục dùng tay để che cái miệng đang liên tục chảy máu, nhìn đám đông đang xúm vào.

Có ma mới biết ai đã đạp gã, người nào cũng đáng nghi.

“Sư đệ, đứng dậy đi, để ta dìu đệ về nghỉ.” Một đệ tử tốt bụng nào đó túm lấy cánh tay của Lâm Kỳ.

“Cút, đừng chạm vào ta.” Lâm Kỳ đẩy đệ tử muốn đỡ gã ra, trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.

Tuy lời gã nói hơi khó nghe nhưng vẫn có thể nghe rõ mấy chữ này.

Trong mắt Lâm Kỳ, những đệ tử mồm năm miệng mười này đều đang cười trên nỗi đau của gã.

Họ đều xấu xa và tràn ngập ác ý.

Đệ tử nào đó bị đẩy ra rất tức giận: “Ta thèm vào mà quan tâm đến ngươi! Ý tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú!” Đúng lúc này, Đại sư tỷ bước đến bên Bạch Thần, nắm chặt cánh tay cô rồi kéo cô đến trước mặt Lâm Kỳ.

“Sư muội, đang yên đang lành, sao muội lại đạp người ta thể? Muội giải thích đi!” Đại sư tỷ luôn là người giải quyết việc chung.

Nếu trong môn phái có đệ tử gây sự, đánh nhau, cô ta sẽ là người phán xử, giải quyết mọi chuyện một cách công bằng và chính trực.

Thế nên các đệ tử đều rất tin tưởng và nghe lời cô ta.

Lâm Kỳ ngẩng đầu với vẻ hơi kinh ngạc.

Thế mới biết, người đạp gã lại là tiểu sư tỷ luôn lấy lòng gã.

Chẳng phải nàng ta vô cùng thích gã ư? Lẽ nào do gã đã đổ hết canh của nàng ta rồi ầm ĩ vài câu vào hôm qua nên nàng ta mới trả đũa?

Nàng ta đúng là quá hẹp hòi.

Lâm Kỳ vẫn luôn rầu rĩ trước sự lấy lòng của tiểu sư tỷ.

Nếu từ nay trở đi, gã chỉ sống trên núi thì cưới nàng ta cũng được xem là một hướng tốt.

Nhưng nếu thế giới của gã không chỉ giới hạn ở đây thì sao? Việc cưới nàng ta sẽ trở thành gánh nặng.

Tiểu sư tỷ chính là một đứa trẻ bị cha mẹ chiều hư.

Nếu thật sự thành thân với nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ trở thành một người phụ nữ hay đố kỵ.

Đối với kẻ thường thấy đàn ông có ba vợ bốn nàng hầu ở kinh thành như gã, nếu cưới vợ thì phải cưới người phụ nữ tam tòng tứ đức chứ không phải con gái giang hồ.

Con gái giang hồ ư, nói trắng ra chính là loại phụ nữ quê mùa.

“Đúng vậy, muội đạp hắn đấy, ai bảo hắn coi thường người khác chứ?” Sau khi bị tóm, Bạch Thần cũng chẳng định chổi quanh, còn hùng hồn nói.

“Muội vốn có lòng tốt, thấy hắn vô cùng đáng thương, gầy như que củi, uể oải suy sụp nên mới dùng thân phận sư tỷ để chăm sóc hẳn.

Hôm qua muội bảo người ta nấu canh cho hắn ăn lót dạ, kết quả hắn lại đổ hết canh với thịt xuống mương.

Nếu hắn không muốn ăn thì có thể nói một câu, có thể để cho các sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội khác ăn cơ mà.

Lương thực của Hoài Sơn chúng ta quý giá đến mức nào, đệ tử trong phái phải vác từng bao dưới núi lên.

Nếu ai lãng phí thức ăn thì thật đáng xấu hổ.”

Số đệ tử ở lại Hoài Sơn lên đến mấy nghìn người, những ai có thiên phú võ học không tốt đều được xếp đến ngoại môn, đương nhiên Nhị sư huynh và Ngũ sư huynh là ngoại lệ.

Đệ tử ngoại môn cần làm rất nhiều việc.

Bên cạnh việc trồng một số hoa màu có thể sống được trên Hoài Sơn, họ còn phải vác lương thực và thịt từ dưới núi lên.

Đương nhiên bọn họ là người ghét kẻ lãng phí thức ăn nhất, thế nên một số đệ tử bắt đầu trợn mắt nhìn Lâm Kỳ, hơn nữa còn lớn tiếng mắng gã vì lời của Bạch Thần.

“Ngươi là cái thá gì? Sư tỷ tốt bụng cho ngươi canh bổ, ngươi không cảm kích thì thôi, sao lại lãng phí đồ ăn chứ? Ngươi biết ngoài kia có bao nhiêu người chết đói không hả? Rất nhiều người cả năm cũng không được ăn cơm, chỉ có thể lót dạ bằng rau dại và vỏ cây, càng không cần bàn đến chuyện ăn thịt.

Còn người thì lại chà đạp thức ăn của phái Hoài Sơn.” “Người lãng phí thức ăn, quả là đạo trời không tha.” “Đúng vậy, người như ngươi không xứng làm đệ tử của phái Hoài Sơn.” Đa số đệ tử trong môn phái đều là con nhà nghèo, nhờ lên Hoài Sơn nên mới có miếng ăn.

Cho dù họ chỉ là đệ tử ngoại môn, công việc hàng ngày nhiều không đếm xuể nhưng ai cũng cam tâm tình nguyện.

Khi ở nơi này, chẳng những họ được học võ mà còn có thể ăn no.

So với cuộc sống trước đây, Hoài Sơn chẳng khác gì thiên đường.

Tất cả đệ tử Hoài Sơn đều biết chuyện thiên kim đại tiểu thư của phái Hoài Sơn thích đứa trẻ mồ côi vừa được đưa lên núi.

Bởi vì Mai Hoa Nhan thể hiện quá rõ ràng, ngày nào cũng quấn quýt lấy người ta, chẳng thèm làm gì.

Thế nên khi Bạch Thần nói mình chăm sóc sư đệ với thân phận sư tỷ, bọn họ đều cười cho qua chứ không để bụng lắm, Thật ra rất nhiều đệ tử cũng thầm đố kỵ trong lòng.

Họ đều cảm thấy tên nhóc kia chẳng có tài cán gì, sao có thể lọt vào mắt xanh của tiểu sư tổ chứ? Sao tỷ ấy không nhìn đến họ, họ cũng rất đẹp trai mà! Bây giờ, ngay cả tiểu sư tỷ thích Lâm Kỳ cũng đang lên án gã, còn ai nói đỡ cho gã đây.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương