Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 137: Yêu hận giang hồ - hết đường chối cãi

/816
Trước Tiếp
Những lời nhục mạ này khiến Lâm Kỳ tức giận đến mức suýt chút nữa trợn trắng mắt hôn mê.

Rõ ràng ông đây là con trai Tướng quân với thân phận cao quý, là con trai của anh hùng cái thế.

Nhưng gã không thể nói được.

Cảnh thúc bảo rồi, nếu gã tiết lộ thân phận của mình thì sẽ chết rất thê thảm, bị bắt lại rồi chém đầu thị chúng.

Cho đến bây giờ, cảnh đầu người nhà họ Khâu lăn đầy đất vẫn rõ mồn một trước mắt, nhìn mà giật mình.

Mỗi khi nhớ lại, nó sẽ khiến gã căm phẫn gần chết, oán hận ngất trời.

Lâm Kỳ không bao thể nào ngờ sáng sớm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Rõ ràng gã bị người khác ức hiếp, nhưng bây giờ tất cả đệ tử Hoài Sơn đều quay sang thù ghét gã.

Chỉ vì gã đổ sạch canh bổ mà tiểu sư tỷ mang tới.

Chỉ vì gã chà đạp thức ăn.

Gã đã sống trong phủ Tướng quân ở kinh thành từ nhỏ, sao có thể biết được sự quý giá của thức ăn chứ.

Trong số những công tử thể gia ở kinh thành, có ai không sống trong vàng son, ngay cả của ngon vật lạ cũng đổ đi vô số.

Quả nhiên nơi đây là vùng đất man rợ, rừng thiêng nước độc.

Canh bồ câu rẻ mạt như thế đã khiến họ căng thẳng như vậy.

Các loại tâm trạng tiêu cực bao phủ Lâm Kỳ, khiến đầu gã ù đi, sắp sụp đổ trước tiếng mắng chửi.

Chẳng bao lâu sau, sự đau buồn và phẫn nộ đan xen nhau khiến gã tức đến mức nước mắt đầm đìa.

Gã không muốn sống ở đây, gã muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng thế giới rộng lớn, đâu mới là chỗ cho gã dung thân!

Khi nhìn những đệ tử môn phái quê mùa cục mịch với dáng vẻ dữ tợn, Lâm Kỳ có ảo giác dường như bọn họ định giết gã.

Những kẻ được gọi là nhân sĩ giang hồ này giết người như xắt dưa, không hề có gánh nặng trong lòng.

Ngay cả Đại sư huynh chính trực cũng đã giết hơn năm người, nghe nói Ngũ sư huynh nhỏ tuổi nhất cũng đã từng giết người.

Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đã thấy vô cùng đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ không quan tâm đến máu đang chảy trong miệng nữa, định nhanh chóng trốn khỏi nơi này.

Nhưng gã vừa chạy được một đoạn ngắn, Bạch Thần đã chống nạnh cản đường.

Sau đó cô lạnh lùng nói với vẻ chua ngoa: “Hôm nay ta phải hỏi người một câu, ngươi là cái thá gì? Ngươi dám bảo các sư huynh sư tỷ của phái Hoài Sơn là đồ bỏ đi, là kẻ thô lỗ quê mùa chưa bao giờ trải đời nữa chứ.

Hơn nữa, còn mắng ta là dốt đặc cán mai, vô dụng kém cỏi, ngươi dựa vào đâu để mắng ta? Nói cho ngươi hay, ta biết chữ đấy.” Hôm qua, mới có một số người nghe thấy tiểu sư muội và Lâm Kỳ cãi nhau, nội dung câu chuyện vẫn chưa được truyền ra ngoài.

Thế nên Bạch Thần đã thêm mắm dặm muối rồi truyền đi.

Hôm qua là nhóm nhỏ, hôm nay là nhóm lớn.

Cô muốn cho tất cả đệ tử phái Hoài Sơn biết Lâm Kỳ là kẻ ăn cháo đá bát, không coi ai ra gì.

Quả nhiên, lời của Bạch Thần lại khiến cả sân tập sôi trào.

Tên nhóc đó là cái thá gì cơ chứ, dám xem thường người khác đến vậy, hơn nữa còn coi khinh cả phái Hoài Sơn.

Tiểu sư muội xinh đẹp đến nhường nào! Hơn nữa muội ấy còn là con gái Chưởng môn, có thân phận cao quý, không ngờ lại bị xem thường như vậy, đúng là có thể nhẫn nhịn chứ không thể chịu nhục.

Tiểu sư muội của bọn họ là một cô bé tốt vô cùng giản dị và dễ gần, sao lại để thằng nhóc kia ức hiếp chứ.

Nghe thấy Bạch Thần ăn không nói có, Lâm Kỳ lộ vẻ khiếp sợ, bắt đầu cố gắng nhớ lại những gì mà mình đã nói.

Gã có thể khẳng định mình chưa bao giờ nói như vậy.

Cho dù gã từng nghĩ trong lòng nhưng không bao giờ nói toạc ra như thế.

Sau khi cẩn thận nghĩ lại, gã chỉ nhớ mang máng rằng mình đã bảo phái Hoài Sơn chẳng có gì ghê gớm, rừng thiêng nước độc, vùng đất man rợ.

Chứ tuyệt đối không nói những điều khác.

Tiếng mắng chửi càng thêm dữ dội, ngay cả Đại sư tỷ công bằng và chính trực nhất cũng nghiêm mặt nhìn gã, dường như gã đã làm chuyện gì khiến người người oán trách.

Lâm Kỳ hết đường chối cãi.

Cho dù gã liên tục giải thích rằng mình chưa bao giờ nói như vậy thì chắc chắn cũng chẳng ai tin.

Ai lại tin một đệ tử nhỏ mới vào mấy tháng rồi đi nghi ngờ con gái Chưởng môn cố ý vu oan cho gã chứ? Lâm Kỳ nhìn quanh, hơi co người lại.

Gã vốn đã gầy gò, giờ lại càng thêm yếu đuối.

Đau đớn từ cơ thể chỉ là chuyện nhỏ, sự tra tấn về tinh thần mới là điều khó chịu nhất.

Những đôi mắt mang theo ác ý khiến gã như ngồi trên bàn chông.

Những sư huynh sư tỷ với dáng vẻ dữ tợn kia chẳng khác gì sói đói đang nhe răng với gã, khiến tâm hồn trẻ thơ của gã vô cùng sợ hãi.

Gã rất muốn bỏ đi, tránh xa đám người bẩn thỉu và thấp kém này.

Gã rất muốn lập tức trở nên vô địch rồi giết sạch những người này, không chừa mảnh giáp.

Sau cùng vẫn là Đại sư tỷ tốt bụng, thực sự không nhìn được nữa, bèn lớn tiếng trách: Sư muội, cũng đủ rồi đấy, muội để Lâm sư đệ đi xử lý vết thương đi.” “Vâng!” Lúc này Bạch Thần mới ấm ức nhìn Đại sư tỷ rồi bất đắc dĩ tránh ra.

Lâm Kỳ vô cùng hoảng sợ, lảo đảo rời khỏi sân tập, đã chạy xa rồi mà vẫn có thể cảm nhận được tiếng mắng chửi, tiếng thở dài sau lưng.

Gã bỗng hơi hối hận vì không đón nhận ý tốt của tiểu sư tỷ.

Lẽ ra gã phải giả vờ giả vịt với nàng ta chứ không nên quá thẳng thắn.

Gã nên kìm nén sự khinh thường trong lòng để xưng huynh gọi đệ với đám nhà quê này.

Buổi luyện công sáng kết thúc như thế, các đệ tử trên sân tập dần tản đi.

Hàng ngày các đệ tử phải làm rất nhiều chuyện, ai làm việc nấy, phân chia rõ ràng, không được trễ nải.

Bạch Thần không đi.

Ở đây trống trải, rất thích hợp cho việc luyện kiếm, hy vọng hôm nay cô sẽ học được thức thứ tư của “Thất Cầm kiểm quyết”.

Thời gian rất ít, không thể lãng phí phút nào.

Nhưng khi rút bảo kiếm ra, chuẩn bị luyện tập, Bạch Thần lại thấy Đại ca không đi mà đang nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt kỳ quái.

“Đại ca!” Bạch Thần ngừng động tác, gọi một tiếng.

Đại ca ngày càng lạnh nhạt với cô em gái duy nhất, thật ra nguyên chủ cũng cảm nhận được, thế nên cuộc sống giữa hai huynh muội sau này đúng là một lời khó nói hết.

Ban đầu Đại ca còn nghiêm túc dạy dỗ cô ấy nhưng sau này thì không thèm dạy dỗ nữa, thẳng thừng bỏ qua.

Thế nên mỗi khi nhìn thấy Đại ca, trong lòng nguyên chủ đều rất sợ hãi.

Nguyên chủ không sợ cha mẹ nhưng lại sợ Đại ca nhất.

Đại ca bước về phía Bạch Thần, đứng trước mặt cô, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô nhưng ánh mắt cũng không lạnh lùng như hôm qua nữa.

“Đại ca, huynh nhìn muội chăm chú thể làm gì? Mất tự nhiên lắm.” Bạch Thần ấp úng nói.

“Không có gì, chỉ muốn nhìn muội luyện kiếm một chút thôi.” Đại ca chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng vững, tựa như tông sư.

“Ồ!” Bạch Thần không do dự nữa, triển khai chiêu thức, luyện ba thức đầu của kiếm quyết một lượt.

“Luyện thức thứ tư thêm một chút.” Đại ca ra lệnh.

“Vâng!” Bạch Thần tiếp tục, nhưng dù sao cô chỉ mới nhớ rõ động tác cơ bản chứ chưa lĩnh ngộ thức thứ tư.

Thế nên thức thứ tư có vẻ thiếu tự nhiên, hoàn toàn không có tính sát thương của chiêu kiếm.

Đại ca vừa nhìn đã biết chỗ nào có vấn đề.

“Điểm phát lực sai rồi, lại nào.” Đại ca nghiêm túc uốn nắn.

Dưới sự hướng dẫn của Đại ca, Bạch Thần dễ dàng học được thức thứ tư, sau đó bắt đầu luyện thức thứ năm.

Đến khi đã luyện hai thức gần đủ, Đại ca mới bảo Bạch Thần ngừng tay.

“Tốt lắm.” Đại ca vừa nói vừa mỉm cười, quả là núi băng tan chảy, hoa nở xuân về.

Dáng vẻ này của anh khiến người ta phải kinh ngạc.

“Huynh còn có việc, muội luyện tiếp đi.

Nếu sau này có chỗ nào không hiểu thì có thể đến tìm huynh.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương