Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 138: Yêu hận giang hồ - lo được lo mất

/816
Trước Tiếp
Trong tình huống chưa có kẻ đáng nghi chính xác, bảy nhân vật quan trọng đều nằm trong diện này.

Sự phân công trong phái Hoài Sơn vô cùng nghiêm ngặt, mấy nhân vật quan trọng là các sư huynh sư tỷ giữ những chức vụ khác nhau.

Phái Hoài Sơn có năm nhánh là Nội Sự đường, Ngoại Sự đường, Dã Luyện đường, Sinh Sản bộ, Sản Nghiệp bộ.

Đại sư huynh quản lý Ngoại Sự đường, Đại sư tỷ trông coi Nội Sự đường, Nhị sư huynh phụ trách Sản Nghiệp bộ.

Có thể nói sản nghiệp của phái Hoài Sơn trải rộng khắp các tòa thành lớn và thị trấn nhỏ, thế nên Nhị sư huynh là người bận rộn nhất Hoài Sơn, quanh năm không có mặt ở môn phái.

Tam sư huynh phụ trách Sinh Sản bộ, chủ yếu là thống kê sản xuất nông nghiệp.

Về cơ bản, ruộng đồng phì nhiêu của phái Hoài Sơn có thể giúp con người nơi đây tự cung tự cấp, giảm bớt nỗi ưu phiền vì không mua được lương thực do loạn lạc.

Ngũ sư huynh quản lý Dã Luyện đường, việc sản xuất vũ khí ở Hoài Sơn gần như đều phải qua tay cậu.

Tuy cậu ít tuổi nhưng lại có địa vị cao trong môn phái.

Công việc của Nhị sư tỷ quan trọng hơn, đó là quản lý sổ sách thu chi của cả Hoài Sơn.

Trong số các nhân vật quan trọng, Tứ sư huynh là người rảnh rỗi nhất.

Hắn gần như không phải phụ trách việc gì, ngày nào cũng như Bao Công mặt đen, ngồi tu luyện hoặc ngẩn người trong tiểu viện của mình.

Đại sư huynh là Đường chủ Ngoại Sự đường, mọi chuyện lớn nhỏ trong phái đều phải qua tay y, là nhân vật hết sức quan trọng ở phái Hoài Sơn.

Thế nên Bạch Thần định tiếp xúc với y đầu tiên, để xem có tìm được chỗ đáng ngờ hay không.

Khi đến cửa Ngoại Sự đường, Bạch Thần vừa định bước vào thì nghe thấy giọng của Lâm Kỳ.

Giọng gã nghe không quá rõ, có lẽ do đau miệng hoặc thiếu răng nên hơi ồm ồm, nhưng cơ thể này lại vô cùng nhạy cảm với giọng Lâm Kỳ nên vẫn dễ dàng nhận ra.

Bạch Thần không khỏi bước chậm lại rồi tựa vào tường, cứ nghe lén một chút đã rồi nói sau.

“Đại sư huynh, đệ...

đệ thật sự không nói với tiểu sư tỷ như thế! Hu hu hu!”

Mỗi khi nhớ đến chuyện này, Lâm Kỳ lại thấy vô cùng ấm ức, không khỏi khóc thành tiếng.

Nếu gã thật sự bảo thế thì chẳng nói làm gì.

Nhưng gã đã nghĩ rất nhiều lần mà vẫn không nhớ mình đã từng nói như thế.

Tuy gã khinh thường đám dân nghèo được gọi là người giang hồ này từ tận đáy lòng nhưng vẫn chưa ngu đến mức nói thẳng ra.

Hôm qua gã bảo phái Hoài Sơn là nơi rừng thiêng nước độc, vùng đất man rợ, cũng chỉ vì tức giận đến mức chập mạch nên mới nhất thời nhanh miệng nói ra.

Giờ gã vẫn đang hối hận đây này.

Bởi vì tiểu sư tỷ đã vu oan cho gã trên sân tập nên bây giờ tất cả sư huynh sư tỷ đều tỏ ra khó chịu với gã.

Biết đâu ngày nào đó, đám người thô lỗ quê mùa, sẵn sàng đâm người khác chỉ vì vài ba câu trái tai kia lại đâm sau lưng gã thì sao.

Lâm Kỳ càng nghĩ càng ấm ức, càng nghĩ càng sợ, giọng nói đã trở nên nhu nhược và hèn mọn.

Dáng vẻ ngông nghênh nhanh chóng sụp đổ.

Đại sư huynh là Đường chủ Ngoại Sự đường nên đương nhiên cũng phải tìm hiểu nguyên nhân cụ thể của chuyện xảy ra sáng nay.

Cho dù chỉ là hình thức thì cũng phải làm chứ không thể thờ ơ được.

Nhưng chỉ một câu hỏi củay đã khiến Lâm Kỳ sợ hãi.

Sau khi Lâm Kỳ khóc thút thít một lúc lâu, giọng nói của Đại sư huynh mới truyền ra ngoài.

“Tiểu sư muội chưa bao giờ để bụng với người khác.

Đệ không cảm kích thì thôi, tại sao lại đổ canh mà muội ấy cho đệ đi? Có những đệ tử ngoại môn của Hoài Sơn, cả tháng cũng không được chút bọt từ nước thịt, đệ chà đạp thức ăn như vậy, đương nhiên sẽ khiến mọi người giận dữ.

Đệ cứ nhìn thói đời ngoài kia đi, người chết đói nhiều không kể xiết, sao để có thể tùy tiện lãng phí thể hả? Bây giờ ngay cả bạc cũng chưa chắc đã mua được lương thực.

Phái Hoài Sơn cũng rất thiếu lương thực, đang có nguy cơ cạn kiệt đây này! Đệ đừng không biết điều như thế.

Ta không quan tâm đệ có nói với tiểu sư muội như vậy hay không, nhưng đệ phải nhớ kỹ điều này, tiểu sư muội là con gái Chưởng môn, không phải người để đệ tùy ý xem thường đâu.” Một lúc lâu sau, giọng nói vô cùng ấm ức của Lâm Kỳ mới truyền ra ngoài.

“Vâng, Đại sư huynh, để biết lỗi rồi.” “Được rồi, đệ ra ngoài đi!” Thấy bọn họ sắp nói xong, Bạch Thần bèn nghênh ngang bước vào Ngoại Sự đường.

Đúng lúc chạm mặt với Lâm Kỳ - người đang chuẩn bị ra ngoài.

Bạch Thần nhìn về phía gã với vẻ trêu đùa, muốn xem mặt gã đã bị hủy chưa.

Sau khi xem xong, quả nhiên không khiến cô thất vọng.

Miệng gã sưng vù lên, trông như cây xúc xích.

Gã bôi một ít thuốc trị thương đen như mực ở khóe miệng, muốn xấu bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hoàn toàn không còn dáng vẻ tuấn tú trước kia nữa.

Khi thấy Bạch Thần, Lâm Kỳ không khỏi che kín miệng, trong mắt tràn ngập sự tổn thương.

Người luôn đối xử tốt với mình bỗng thay đổi thái độ, cho dù gã rất ghét người đó thì vẫn sẽ cảm thấy không quen.

Bây giờ gã đang có cảm giác này, hơi lo được lo mất.

Đôi khi con người chính là hèn mọn như vậy.

“Ồ? Ai đây? Xấu quá đi mất.” Bạch Thần vừa nói vừa sượt qua người Lâm Kỳ, thậm chí còn bất cẩn đẩy mạnh gã một cái.

Lâm Kỳ lảo đảo rồi ngã nhào, nước mắt vốn đã ngừng chảy lại bắt đầu rơi.

Trái tim yếu ớt lại bị tổn thương lần nữa.

Thái độ trước sau của tiểu sư tỷ đúng là quá trái ngược nhau! Hôm qua nàng ta vẫn không ngừng xum xoe trước mặt gã cơ mà! Bây giờ nói trở mặt là trở mặt ngay.

Sau đó, đãi ngộ của gã ở Hoài Sơn rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Gã chỉ không uống canh của nàng ta thôi, nàng ta cần phải trả đũa như thể chắc? “Sư muội muội đến rồi.” Đại sư huynh đang nghiêm mặt lập tức mỉm cười, thậm chí còn hơi lấy lòng, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi đối diện với Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ rất cô đơn, thì ra ngay cả Đại sư huynh cũng phải lấy lòng tiểu sư tỷ, có phải gã đã làm sai thật rồi không? Nàng ta là con gái Chưởng môn, sao gã có thể phớt lờ nàng ta chứ? Nếu muốn sống tốt ở Hoài Sơn, chẳng lẽ sau này gã sẽ phải tốn công lấy lòng nàng ta à? Nhưng nếu muốn gã từ bỏ lòng tự tôn, vác mặt đi lấy lòng nàng ta thì hình như gã lại không làm được.

Gã là con trai của anh hùng cái thế cơ mà! Sao có thể nịnh nọt lấy lòng một đứa con gái thô lỗ quê mùa chỉ để sống tốt hơn chứ? Không, không thể được, danh dự của một người vô cùng quan trọng, gã không thể làm chuyện mất mặt đó.

Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ tức giận bò dậy.

Nhưng khi gã đang định rời đi thì lại nghe thấy những lời càng thêm tổn thương.

“Đại sư huynh, kẻ xấu xí có dáng vẻ quái dị vừa đi ra ngoài là ai vậy? Đúng là quá xấu, quả là ảnh hưởng đến hình ảnh của phái Hoài Sơn.

Hay là xếp hắn đến Vận Thâu bộ ở ngoại môn để vác lương thực đi, ở đó không có yêu cầu cao về ngoại hình.”

Lâm Kỳ: ...

Lâm Kỳ tức giận đến mức người run bần bật, gần như chạy ra ngoài trong nước mắt.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương