Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 139: Yêu hận giang hồ - nói đỡ mọi lúc

/816
Trước Tiếp
Đến khi gã biến thành kẻ mạnh, chắc chắn người đầu tiên mà gã giết sẽ là tiểu sư tỷ điêu ngoa vô lý kia.

Vào giờ phút này, Lâm Kỳ vô cùng căm hận thế giới.

Cả thế giới này tràn ngập ác ý với gã.

Lâm Kỳ thẩm thề, gã phải giết sạch người ở đây, phải giết hết kẻ thù của nhà họ Khâu.

Bạch Thần không bao giờ ngờ Lâm Kỳ lại bị cô trừng trị đến mức sắp hắc hóa.

Đáng tiếc, lý tưởng thì đẫy đà đấy, nhưng thực tế chỉ có khung xương mà thôi.

Chỉ có mỗi khát vọng cao xa thì làm ăn gì được? Còn phải có sự quyết đoán, phải chịu được gian khổ thì mới có thể thành công.

Nhưng gã có chắc? Thật ra cuộc sống ở Hoài Sơn của gã cũng không kém, nhưng gã lại thấy một ngày ở đây bằng một năm.

Trên núi nào có kinh thành phồn hoa, của ngon vật lạ, tôi tớ thành đàn chứ...

Thế nên gã cảm thấy vô cùng ấm ức khi ở Hoài Sơn.

Khi ở trước mặt các sư huynh sư tỷ xuất thân nhà nghèo, gã có cảm giác hơn người rất mạnh, thường xuyên trưng ra bộ mặt khó ngửi.

Còn các sư huynh sư tỷ thì lại giúp gã rất nhiều vì gã là người mà tiểu sư muội thích.

Nói trắng ra, tất cả may mắn của Lâm Kỳ ở Hoài Sơn đều do tiểu sư tỷ mà gã chán ghét mang lại.

Chỉ là gã vẫn luôn không thấy rõ sự thật mà thôi.

“Sư muội muội đấy!” Đại sư huynh nhìn bóng lưng lảo đảo của Lâm Kỳ, lắc đầu: “Huynh đã dạy dỗ đệ ấy thay muội rồi, đừng so đo nữa.” “Ổ? Đại sư huynh cảm thấy có thể tha thứ cho những lời mà hắn nói ư?” Bạch Thần chống nạnh, có vẻ rất tức giận, nhìn chằm chằm vào y.

“Cũng không phải, hành vi của đệ ấy khiến người ta rất chán ghét.” Rõ ràng Đại sư huynh không ngờ Bạch Thần lại tức giận với y: “Nhưng có rất nhiều chuyện cứ lặng lẽ giải quyết là được rồi, sao phải để tất cả người của phái Hoài Sơn biết chứ? Muội xem đệ ấy đã thành ra thế nào rồi!” “Vậy Đại sư huynh thấy không nên công bố hành vi vô ơn đó ư?” Bạch Thần lạnh lùng hỏi.

Đại sư huynh đang thông cảm với Lâm Kỳ ư? Không ngờ y có thể đồng cảm với con sói vô ơn kia, là do y thật sự lương thiện hay có ý khác? “Muội đấy! Phải sửa tính cách này một chút, ngồi xuống đi.” Đại sư huynh vỗ vai Bạch Thần: “Muội đến tìm huynh có chuyện gì à?” Bạch Thần thuận thế ngồi xuống ghế: “Không có việc gì, muội chán quá nên tìm Đại sư huynh để tán gẫu thôi.

Đại sư huynh thật sự nghĩ muội đã làm sai à?” Bạch Thần lại nhắc đến chủ đề mà Đại sư huynh đang định lảng đi.

Đại sư huynh có vẻ rất bất đắc dĩ, giải thích: “Đại sư huynh chỉ muốn tốt cho muội thôi! Muội gây chuyện như thế, Lâm Kỳ càng không thể thích muội.” ỐI Rốt cuộc Bạch Thần cũng hiểu ý Đại sư huynh rồi.

Ý tưởng chuyện mà cô làm buổi sáng chỉ là một kiểu gây chú ý trá hình với Lâm Kỳ thôi ư? Đại sư huynh nói tiếp: “Sư muội ngốc lắm, đàn ông đều thích phụ nữ dịu dàng và biết quan tâm.

Ài, mà thôi, có nói thì muội cũng không hiểu.

Nếu sự muội không còn việc gì thì đến nơi khác chơi nhé, huynh còn có việc.” Đại sư huynh vừa nói vừa bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

“Muội không cần một con sói vô ơn thích mình, Đại sư huynh đừng hiểu nhầm.

Muội cũng rất nghiêm túc khi nói rằng muốn chuyển hắn đến Vận Thầu bộ.

Đại sư huynh, nhờ huynh chuyện này nhé.” Bạch Thần vừa nói vừa vuốt mấy con dao găm, nhưng thật ra cô vẫn đang chú ý đến sự thay đổi nét mặt của Đại sư huynh.

Nói thật lòng, sau khi tiếp xúc một phen, tuy ấn tượng của cô với y không tính là tốt nhưng nếu muốn bảo y là mật thám thì lại không giống lắm.

Đại sư huynh lắc đầu, cười khổ: “Muội nỡ à? Với tu vi của đệ ấy, nếu muốn leo từ dưới thang dây lên sân tập, cho dù không vác nặng thì cũng rất khó khăn, hơn nữa đệ ấy còn phải khiêng đồ nữa.” “Vậy ư? Nhưng người ta làm từ khi mười tuổi kia kìa, hắn đã mười bốn tuổi, tại sao lại không làm được chứ?” Lẽ nào Lâm Kỳ đã cấu kết với Đại sư huynh? Y nói đỡ Lâm Kỳ mọi lúc là có ý gì?

“Tổ chất của Lâm Kỳ không tồi, sư phụ đang định đào tạo đệ ấy tử tế, huynh không quyết định chuyện này được đâu.” Đại sư huynh nghiệm mặt: “Có lẽ đệ ấy chỉ nói lẫy mà thôi, dù sao đệ ấy vẫn là một đứa trẻ.

Muội đừng thù dai thể được không? Thật ra những đứa trẻ mồ côi được đưa lên núi đều không dễ dàng gì.”

Quả là đã phát huy thuộc tính tốt bụng quá mức của y đến cực điểm.

“Khi biết sau này hẳn sẽ trở thành một con sói vô ơn, cha còn có thể dạy dỗ hắn tử tế ư? Muội không tin đâu.” Bạch Thần vừa nói vừa lạnh lùng đứng dậy: “Thôi quên đi, muội đi tìm Đại ca đây, hừ!” Cô hùng hổ chạy ra khỏi Ngoại Sự đường.

Cô cứ tưởng Đại sư huynh sẽ vô cùng chán ghét kẻ vô ơn như Lâm Kỳ mới đúng.

Chẳng phải y cảm kích phái Hoài Sơn rơi nước mắt ư? Tại sao lại thấy đồng cảm với một kẻ coi thường phái Hoài Sơn như Lâm Kỳ chứ? Chẳng lẽ thật ra người thích giúp đỡ kẻ yếu như y lại tốt bụng đến mức không có giới hạn, cho dù là với kiểu người gì thì cũng sẽ đồng cảm một phen?

Đại sư huynh nhìn theo bóng lưng Bạch Thần, khuôn mặt tối đi mấy phần.

Nếu Bạch Thần quay đầu nhìn nét mặt của Đại sư huynh thì có lẽ sẽ không nghĩ như thế.

Y tuyệt đối không phải người tốt lành gì.

Người thứ hai mà cô định tiếp xúc chính là Tam sư huynh.

Bình thường nguyên chủ không mấy khi qua lại với Tam sư huynh.

Bởi vì tai anh không được tốt lắm nên phải nói rất to khi trò chuyện, ảnh hưởng đến việc giao tiếp.

Thế nên thật ra nguyên chủ cũng không hiểu nhiều về Tam sư huynh.

Tam sư huynh chưa bao giờ lười biếng trong việc luyện võ công, anh luyện tập bất cứ lúc nào.

Khi môn phái có chuyện, anh gần như luôn là người xông lên đầu tiên, rất chất phác.

Mỗi khi ra ngoài làm việc, hình như cha luôn dẫn Tam sư huynh theo, vô cùng coi trọng anh.

Giá trị võ lực của anh chỉ kém Đại ca một chút mà thôi, lợi hại hơn cả Đại sư huynh.

Trong vòng hai năm, chắc chắn đệ tử trong môn phái sẽ có cơ hội ra ngoài giang hồ để rèn luyện, hoặc làm việc, hoặc đến dân gian để tìm hạt giống học võ công, dù sao cũng phải đi một lần.

Sau khi ra ngoài rèn luyện, cho dù là về võ học hay kiến thức thì cũng có tiến bộ rất lớn.

Chỉ mình Mai Hoa Nhan vẫn luôn ở trên núi.

Thật ra cô ấy cũng rất muốn ra ngoài giang hồ chơi một phen nhưng cha mẹ kiên quyết không đồng ý.

Ngay cả khi có sư huynh sư tỷ của cô đi cùng, cha mẹ vẫn không yên tâm.

Thế nên sự hiểu biết của Bạch Thần với thế giới võ hiệp cũng có hạn.

Nhưng cô còn rất ít thời gian.

Trong tình huống điểm võ lực vẫn chưa tăng lên, cũng không thể tùy tiện xuống núi.

Khi Bạch Thần đến nơi mà Tam sư huynh làm việc, anh đang nhảy qua nhảy lại trên các cọc gỗ ở hồ cá, hình như đang luyện bộ pháp gì đó.

Rất nhiều đệ tử ngoại môn đứng bên cạnh, chăm chú xem.

Bạch Thần không làm phiền Tam sư huynh, cũng đứng xem ở bên cạnh.

Động tác của Tam sư huynh ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ.

Bạch Thần nhìn mà thèm rỏ dãi, rất mong chờ kỹ năng này của Tam sư huynh.

Sau khi luyện hết bộ pháp, Tam sư huynh mới nhảy xuống khỏi cọc gỗ.

Trông thấy Bạch Thần, anh có vẻ hơi ngại ngùng: “Sư muội muội tìm huynh có việc gì à?” Tam sư huynh sờ đầu mình, mặt hơi ửng hồng.

Trong trí nhớ của Tam sư huynh, tiểu sư muội chưa bao giờ tìm đến anh nên anh có vẻ hơi gò bó.

“Không có việc gì.

Tam sư huynh, huynh đang luyện gì thế? Muội cũng muốn thử một lần.” Bạch Thần híp mắt cười, lớn tiếng nói.

“Cái này ấy à?” Tam sư huynh chỉ về phía những cọc gỗ: “Đây là cách di chuyển trong Thất Bộ Liên Hoàn Thổi”.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương