Yêu Đương Không Đứng Đắn full

Chương 8: Tự nhiên bị hôn luôn rồi

/122
Trước Tiếp
Trong khi Lưu Mang vẫn đang nghĩ xem nên đối phó với người này thế nào thì tay trái của cô đã bị Lê Xuyên đứng đằng sau lôi lại. Anh vốn định kéo cô về sau lưng để duy trì khoảng cách của cô với người kia. Không nghĩ đến lúc chân cô đang lảo đảo lui về sau, Nhan Thần Mặc lại vươn tay ra tóm lấy cô, dùng sức kéo trở lại, mặc kệ việc liệu cô có ngã bởi hành động của Lê Xuyên hay không.

“Nhan Thần Mặc!” Lê Xuyên tức giận nhìn anh ta, nhưng khi anh bước lên phía trước thì cùng lúc, Nhan Thần Mặc lại lùi về phía sau. Đám người xung quanh giống như lũ đàn em, tiến lên đứng chặn trước mặt Lê Xuyên.

“Thả tôi ra! Tên khốn này!” Lưng Lưu Mang bị ép sát vào với cơ thể của người con trai, vừa khô vừa nóng. Cô cố gắng vùng vẫy muốn thoát, lại không thể đọ lại sức với anh ta.

“Thả cô ấy ra!”

Nhan Thần Mặc nhìn Lê Xuyên đang bị chặn lại, đắc ý nhếch môi cười. Nhìn Lê Xuyên gấp gáp đến vậy, anh ta dựa sát vào cạnh tai cô, thấp giọng nói: “Xem ra cậu ta rất quan tâm em nhỉ, đàn em.”

Lưu Mang đương nhiên biết người mà Nhan Thần Mặc đang nói đến là ai, nhưng cô lại không hiểu anh ta nói thế là có ý gì, quan tâm là quan tâm thế nào mới được chứ.

“Bỏ tôi ra, cái tên đồng tính biến thái này!” Cô nói to. Nếu không phải vì thích Lê Xuyên thì sao mà anh ta lại đi ghen tuông với cô chứ.

Lưu Mang vốn không muốn động tay, lại càng không muốn động chân làm bị thương người khác, nhưng nhìn thấy tình huống hiện giờ, chắc cô bắt buộc phải ra tay rồi.

Cô đang chuẩn bị đá về phía sau để tấn công Nhan Thần Mặc thì lại bị Nhan Thần Mặc khóa chặt không tha. Nụ cười khiêu khích của anh ta càng ngày càng rõ, ngả ngớn nói làm cô càng tức giận, “Vậy tôi đành cho em xem xem giới tính của tôi có bình thường không vậy nhé...”

Không đợi Lưu Mang kịp tiêu hóa ý của anh ta, môi cô đã bị hai cánh môi khác dán chặt lên, khẽ gặm cắn.

Cô không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, lại càng bị anh ta hôn sâu hơn.

Nhìn thấy Lê Xuyên vì cô mà đánh nhau, cô cũng không muốn quan tâm mình có làm người khác bị thương không nữa, bèn nhấc chân, đạp thật mạnh về phía sau.

Nhan Thần Mặc bị đau, liền buông ra. Nghe thấy cô chửi một loạt “tên khốn nạn, thứ lưu manh”, anh ta lại không nghiêm túc cười, “Em đang tự gọi chính mình sao, cô bé lưu manh của anh.”

Lưu Mang cũng không rõ chính mình được Lê Xuyên đưa về thế nào, chỉ biết sắc mặt Lê Xuyên rất không tốt, giống như đang tức giận vậy. Cô không dám nói lời nào với anh, Lê Xuyên chắc chắn là vì cô lỗ mãng xúc động mà bực mình rồi.

Cô gục đầu xuống bàn, lạc lõng nhìn vào ảnh avatar hoạt hình Wechat của Lê Xuyên, nghe tiếng Giang Nghiên Kỳ than ngắn thở dài. Cô im lặng như một chú cún con bị bắt nạt, đáng thương ngước mắt nhìn Giang Nghiên Kỳ đang dựa cạnh giường tầng.

“Nghiên Kỳ...”

Lưu Mang cả người uể oải, khác hẳn với dáng vẻ trước đây.

Giang Nghiên Kỳ tuy hiểu rõ tính cách của Lưu Mang nhưng cũng không hiểu nổi cô đang buồn phiền chuyện gì.

“Tớ lo quá...”

“Làm ơn, cậu lo lắng cái gì vậy chứ. Không phải là do cậu không sợ trời cũng chẳng sợ đất cứ thế xông lên sao, lại còn dám ném túi xách tớ mới mua nữa chứ.” Giang Nghiên Kỳ than khổ không ngừng.

“Sau này gặp phải bọn họ thì phải làm sao đây.”

“Hóa ra cũng sợ bị mấy tên khóa trên báo thù à.” Giang Nghiên Kỳ khóe miệng khẽ giật, trợn trắng mắt, nói: “Còn làm gì nữa, cậu không sợ chết thì nhào vô, mà đánh không lại thì chạy. Không phải cậu từ trước đến nay đều như thế à.” Nói xong cô ấy còn kiêu ngạo rung rung chân, ra vẻ vì bản thân vừa đưa ra câu trả lời hay ho lắm mà đắc ý.

Lưu Mang khổ não nhìn cô ấy, lại hỏi: “Vậy chuyện anh Lê Xuyên phải làm sao bây giờ?” Vốn Nhan Thần Mặc nhằm vào anh Lê Xuyên, giờ cô náo loạn thêm một hồi như vậy, chỉ sợ sau này mâu thuẫn của họ sẽ ngày càng lớn mất, hơn nữa, anh Lê Xuyên lại không phải người chủ động tấn công người khác.

“Hơ hơ,” Giang Nghiên Kỳ cười lạnh hai tiếng, “Cậu nên lo cho bản thân trước đi. Anh Lê Xuyên ở đây bao nhiêu năm, còn cậu chỉ mới chân ướt chân ráo vào trường, đã không quen biết ai lại còn học đâu ra cái kiểu đá hậu đấy,” nói xong, cô lại chẹp miệng một tiếng, “Với cái thân thủ của cậu mà không có anh Lê Xuyên giúp thì làm sao đánh thắng Nhan Thần Mặc được.” Thấy Lưu Mang đang không phục nhìn mình, Nghiên Kỳ lại trợn trắng mắt nói, “Anh Lê Xuyên đánh võ cũng không tốt lắm. Nếu phải so với Nhan Thần Mặc khéo còn kém xa đấy.”

“Hừ!” Lưu Mang không phục hừ lạnh một tiếng. “Không cho cậu nói anh Lê Xuyên như thế.” Nếu không phải anh Lê Xuyên không có hứng thú với mấy thứ này thì lúc còn bé đã không thôi học Taekwondo. Mà cô thì lại được anh dạy võ cho mà. Cô hiếu động, thật lo lắng sau này lỡ bị người ta bắt nạt mà không biết lấy một chiêu phòng thân thì sao.

Giang Nghiên Kỳ thực sự cạn lời, lười biếng nhìn cô.

Lưu Mang đột nhiên mắt sáng rỡ, giống như vừa nghĩ ra một ý tuyệt vời, “Hay là bọn mình mách thầy cô đi. Dù sao cũng là do Nhan Thần Mặc kiếm chuyện mà.”

Giang Nghiên Kỳ nhướn mắt, gật gật đầu, tuy cô không có giỏi võ như Lưu Mang, nhưng cô cũng chưa có bị đánh cho thành đần.

“Cậu cứ đi thử xem sao,” Giang Nghiên Kỳ dừng lại, “Nếu là cấp ba thì đánh nhau sẽ bị đuổi học đấy, nhưng cậu nghĩ trường mình sẽ đuổi sinh viên tài năng như Nhan Thần Mặc với Lê Xuyên sao, hay là sẽ đuổi học sinh viên vừa mới vào, lại còn động thủ với người ta trước như cậu đây.”

Lưu Mang nghe xong liền cảm thấy thật bực mình, chẳng lẽ không có nổi một cách nào sao.

Tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại không ngừng kêu lên, Lưu Mang nhìn vào màn hình, không ngờ lại là tin nhắn từ “Chỉ xem không comment”.

“*icon cười mỉm*”

“*icon cười mỉm*”

Cái icon này thì đúng là chỉ nhìn rồi.

Lưu Mang hít sâu một hơn, nhắn lại tên của người bên kia, “Nhan Thần Mặc! *icon dao máu*

“Ai đó?” Giang Nghiên Kỳ hỏi.

Lưu Mang trừng mắt, nhìn Giang Nghiên Kỳ như đang nhìn kẻ thù, “Còn ai vào đây nữa! Là tên khốn kia chứ ai.”

Giang Nghiên Kỳ ồ lên hai tiếng, đột nhiên nhớ ra, nói, “Phải rồi, anh ta hình như hôn cậu rồi đúng không.”

Suýt nữa bị con bé này làm nghẹn chết rồi.

Lưu Mang nhanh tay gửi đi một tin nhắn.

Thỏ lưu manh: Anh đợi đó cho tôi! Đồ khốn!

Chỉ xem không comment: Đàn em này, không lẽ hôm trước là nụ hôn đầu của em sao. *icon cười trộm*

Chỉ xem không comment: Cảm giác không tồi đâu.

Thỏ lưu manh: Anh có tin tôi giết anh ngay không! *icon quả bom*

Chỉ xem không comment: Được, tôi đang đợi đây. Trước khi chết được hôn thêm một cái nữa là được rồi.

Từng gặp qua lưu manh nhưng cũng chưa gặp qua lưu manh tới trình độ này, Lưu Mang như muốn phát điên. Cô không biết bản thân còn có thể nói thêm gì, nhưng nhìn thấy anh ta lại bồi thêm một câu, “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”, cô xém chút nữa hộc cả máu.

Giang Nghiên Kỳ ở bên cạnh thấy cô và Nhan Thần Mặc nhắn tin qua lại, giống như phát hiện miền đất mới, kinh ngạc, “Anh ta chắc không phải thích cậu đấy chứ.”

Lưu Mang nhìn Giang Nghiên Kỳ như nhìn thấy quái vật, trợn mắt.

“Cậu đừng có ngốc vậy, thâm cừu đại hận như vậy, sao có thể chứ.”

Tuyệt đối không có khả năng! Mới quen biết có hai ngày, lại còn không có tiếp xúc nhiều. Nói chuyện với nhau thì móc mỉa cãi nhau là nhiều, làm gì có tí thân thiện nào. Nếu bảo anh ta thích cô, cô thà tin anh ta là đồng tính còn hơn.

“Cái tên mặt người dạ thú, trong ngoài bất nhất...” Lưu Mang mang cả một đống từ chửi mắng người bắn vào anh ta. Lại còn tên là “thần mặc” (trầm mặc), hứ, chả biết ai đặt cho anh ta cái tên giả tạo thế không biết, “trầm mặc” ở đâu chứ. Đến cả cái nickname trên mạng của anh ta cũng là cả một bầu trời giả dối, làm gì có chuyện “chỉ xem không comment”, tất cả chuyện này không phải từ anh ta mà ra sao.

Chỉ xem không comment: Còn lời nào gửi nốt qua cho tôi đi.

Lưu Mang tức đến nỗi ngứa cả răng, thiệt tình, tên này đúng là thiếu đánh.

“Tên gay chết tiệt, biến thái đáng chết, tên khốn...”

Cô xin thề, đây là lần đầu tiên cô dùng từ tục như thế để nói người khác. Nếu là bình thường thì cô cũng chỉ nói “thần kinh”, “đồ điên” thôi.

Nhan Thần Mặc trả lời: “Vẫn chưa tin tính hướng* của tôi bình thường à? Em có muốn thử lại thêm lần nữa không.”

A A A A A A A A! Thứ vô lại!

* Thiên hướng tình dục.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
daicalanhdaoNhấn vô chữ nạp vip có ô tìm kiếm truyện đó nàng, hoặc là tìm ở gg: tên truyện + vipngontinh - sent 2020-05-31 21:28:12
maiphuong92Add ơi không có chỗ tìm truyện ạ - sent 2020-05-31 21:12:44
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương